Phần 138
Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, lập tức ngăn ở phía trước mặt Đông Phương Bất Bại, cười hì hì nói:
– Đông Phương cô nương, cô nương vẫn dùng cái giọng nói của nam nhân, tại hạ nghe qua sẽ gặp ác mộng đấy, hãy nói cho tại hạ nghe qua một chút giọng nói thật của cô nương đi, nếu không thì tại hạ sẽ chẳng để cô nương bình an rời đi…
Đông Phương Bất Bại nhìn trừng trừng hắn:
– Sự nhẫn nại của ta là có hạn…
– Vậy cũng không cần nhẫn nhịn!
Tống Thanh Thư mỉm cười, kiếm gỗ rút ra khỏi vỏ, liền ngay lập tức đánh tới:
– Lúc nào cô nương dùng giọng nói thật của mình, tại hạ liền dừng tay.
Đông Phương Bất Bại kinh hãi biến sắc, vội vã chống đỡ, võ công Tống Thanh Thư so với Phong Thanh Dương cũng chỉ là hơi yếu hơn một hai phần mà thôi, lúc này Đông Phương Bất Bại đang bị trọng thương, nên xuất thủ vô cùng chật vật.
Trong lòng tràn ngập uất ức, Đông Phương Bất Bại cho dù là có bị nội thương, muốn giết Tống Thanh Thư cũng không phải không thể được, chỉ cần nàng vận dụng áp chế chân khí trong cơ thể ra tay toàn lực, như cho dù là có thắng, cũng phải trả giá đánh đổi đời này cũng không còn có hy vọng nội lực trở về được lại như đỉnh cao.
Biết đối phương đã tính chính xác về điều này, trong nháy mắt, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, thấy vẫn cứ không thể thoát khỏi kiếm khí của hắn, Đông Phương Bất Bại cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nói:
– Tống Thanh Thư, ngươi điên rồi…
Tống Thanh Thư liền thu kiếm nhảy về sau mấy trượng, mỉm cười nói:
– Giọng nói ngọt ngào như vậy, mà cứ cất giấu thật sự là quá đáng tiếc.
Thì ra vừa rồi Đông Phương Bất Bại bị Tống Thanh Thư làm cho tức giận công tâm, với lại Tống Thanh Thư xuất một chiêu liền tiếp theo một chiêu, thế đánh ác liệt cực kỳ, Đông Phương Bất Bại lại phải dùng tàn dư chân khí để ứng phó với hắn, kết quả là đã quên dùng chân khí đè nén giọng nói, lộ ra tiếng nói trong trẻo rất dễ nghe.
Trước khi Đông Phương Bất Bại mất dạng trong bầu trời đêm, nàng quay đầu lại nhìn hắn thật lâu:
– Tống Thanh Thư, ngươi sẽ hối hận vì chuyện đã làm trong ngày hôm nay.
Tống Thanh Thư cũng không ngăn cản, nhìn nàng từ từ biến mất, tự mình nói: “Đối phó với loại nữ nhân này, thì không thể dùng thủ đoạn bình thường được… chi bằng trước hết cứ để cho nàng hận ngươi… hy vọng sau này có thể chứng minh, mình đêm nay không phải là tự đi tìm con đường đường chết.”
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →