Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 148

Chương 148/228
Phần 148

Tống Thanh Thư bây giờ thì hai tay cũng có thể trước sau giáp công khi hắn thấy dường như Lạc Băng phảng phất tựa như nhận mệnh đã đình chỉ phản kháng buông xuôi, hắn đem mặt đưa tới gần trước ngực của nàng, bên dưới ánh nến mờ ảo, cái mũi tham lam ngửi lấy thân thể thành thục hương vị ngọt ngào nữ tính, nhìn xem dưới thân mỹ thiếu phụ không ngừng vặn vẹo…

Tống Thanh Thư huyết mạch phun trương, tình dục tăng vọt, bàn tay nắm lấy bầu vú chợt tăng lớn độ mạnh.

– Um…

Lạc Băng kêu nhẹ một tiếng, mãnh liệt dục hỏa làm cho Tống Thanh Thư không chần chừ thêm nữa, hai tay tại trên người của nàng nhanh chóng giải trừ quần áo, lụa mỏng bay phấp phới, một đôi chân trắng như tuyết ở giữa không trung phí công đạp đá! Nhìn xem một thân thể hoàn mỹ, da thịt của nàng kiều nộn trơn nhẵn, trong trắng lộ hồng, quả thực nhìn không ra là nàng đã là một nữ nhân đã có trượng phu.

Tống Thanh Thư nặng nề đem thân thể của mình đè lên dính sát lên trên người nàng, bên dưới cây nhục côn dữ tợn của hắn liên tục va chạm chống đỡ bên dưới âm hộ của nàng, Lạc Băng lại càng hoảng hốt, chẳng lẽ mình thật sự sẽ bị hắn lăng nhục hay sao? Chẳng lẽ không có người đến cứu vớt mình sao? Nhưng dù cho là có muốn chống đỡ, lúc này nàng sức lực của nàng cũng không còn rồi, trong lòng lo lắng vạn phần!

Tống Thanh Thư thân thể bị thân thể mềm mại của nàng đang nằm bên dưới giãy giụa, hắn lại dùng thân thể của mình ma sát lấy khu vực mẫn cảm trên người mỹ phu nhân! Tâm hồn Lạc Băng nhảy dựng, từng cảm giác khác thường như tê dại làm cho nàng trở nên có chút mê loạn! Vốn là nàng đang áp chế dục hỏa xem ra là bắt đầu đã bị hắn tàn sát bừa bãi trùng kích lấy trái tim của nàng, thân thể tại thời khắc này trở nên có chút không tự nhiên, trước ngực truyền đến từng cơn tê dại mà nàng cảm nhận được, dục tính trong nháy mắt lấn át các loại lý trí phản ứng của một nữ nhân đã có trượng phu, trở nên có chút ý loạn tình mê! Trên thân mình khí tức của người nam nhân khác phái dồn dập mạnh mẽ, chẳng khác nào xuân dược khiến cho nàng càng lúc càng buông lỏng, trái tim thủ vững giờ đã nứt ra một khe hở rồi!

Tống Thanh Thư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mỹ phu nhân, dẫn đạo đặt tại trên cây nhục côn cứng rắn sắp vỡ ra của mình!

“Thật lớn…”

Trong đầu Lạc Băng bỗng nhiên hiện lên câu này! Tống Thanh Thư so với Văn Thái Lai, phu quân của mình quả thực chẳng khác nào là một con giun! Hơn nữa, đã ba năm nay không cùng phu quân cùng phòng, ở sâu trong nội tâm nàng thật là tịch mịch! Ngay lúc này đây, cái loại cả ngàn ngày qua u oán phòng không gối chiếc tựa như phảng phất đã tìm được cái đồ vật xứng đáng để đột phá cửa khẩu, đang không ngừng trùng kích lấy đầu óc của nàng, rung chuyển lấy lý trí của Lạc Băng! Đem toàn bộ những vấn đề luân thường đạo lý theo trong đầu của nàng bên trong khu trừ!

Trong làn hơi của mỹ phu nhân đã thở ra nóng rực cái mũi, giống như bị ma lực khêu gợi lấy, bàn tay nàng nằm trong lòng bàn tay của hắn mềm mại theo động tác của hắn chậm rãi cao thấp khuấy động lấy cây nhục côn.

Lúc này Lạc Băng đã rất thẹn thùng, ẩn chứa nồng đậm xuân tình tại nàng trên dung nhan của nàng khai mở, một đôi mắt to sáng ngời trở nên bắt đầu mê loạn, nàng cảm giác trong lòng bàn tay mình chi vật cứng rắn của hắn không ngừng truyền đến cảm giác nóng rực, thậm chí ngay cả chính giữa hạ thể của nàng cũng truyền đến liên tục không ngừng sự thiếu thốn hư không vô tận, làm cho thân thể của nàng đã nóng bỏng như sắp đến lúc đã hòa tan! Hàng loạt cơn ngứa nhột theo tất cả vị trí mẫn cảm trên người nàng truyền đến trong từng tế bào…

Nhưng trong nội tâm Lạc Băng thì lại hò hét nói:

“Làm sao bây giờ! Hắn muốn đưa cái vật này vào trong thân thể ta! Ta nên làm cái gì bây giờ đây?”

Mặc kệ Lạc Băng trong nội tâm nàng như thế nào hò hét, thân thể của nàng cũng không có cách nào nghe lời nàng sai sử, thân thể thành thục thuỳ mị giờ không mảnh vải che thân nằm ngửa trên mặt giường lần đầu tiên lõa lồ ngay tại trước mắt người nam nhân khác ngoại trừ phu quân của mình, da thịt óng ánh băng cơ ngọc tuyết sáng ngời, một đôi chân thon dài với cặp đùi đẹp no tròn không bị khống chế cũng đã tự hơi phân ra…

Tống Thanh Thư nhìn xem dung nhan Lạc Băng kiều diễm ửng hồng, đôi mắt hạnh lúc mở lúc khép, lông mi cong cong tinh xảo thanh tú phảng phất vầng trăng non trên bầu trời, cái miệng anh đào nhỏ nhắn duyên dáng, má đào giống như diễm lửa! Hắn nhỏm người dậy một tay nắm cây nhục côn nổi lên dưới háng, qui đâu đang nhe răng nhếch miệng, lộ ra thật là dữ tợn!

– A…

Trong cái miệng duyên dáng của Lạc Băng phát ra một tiếng cao vút rên rỉ, vừa như thống khổ, lại vừa như hưng phấn, đôi mắt phượng nhộn nhạo hai dòng nước mắt, chậm rãi theo từ khóe mắt ứa ra chảy xuống, thấm ướt đôi má đào…

“Vào rồi… Hắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn vào được…”

Nội tâm Lạc Băng bi phẫn không thôi! Nhưng cái loại cảm giác hạ thể được nhồi vào no đủ cũng thật sâu kích thích nàng sau ban năm buồn tẻ thiếu thốn! Vừa nghĩ tới chính mình như vậy mà lại thất thân dưới một tên dâm tặc, trong lòng Lạc Băng thấm đầy ngũ vị tạp trần, ngọt – chua – xót – cay – mặn, không thiếu một loại nào!

Tống Thanh Thư toàn thân run lên! Âm đạo của Lạc Băng vậy mà hẹp hòi, co rút nhanh, ngay từ lúc mới bắt đầu nhét quy đầu vào, bốn phía vách thịt non âm đạo đầy dẫy nếp gấp liên tiếp chấn động, giống như là hai bên cánh chim vỗ vỗ cánh bay…

Trong thân thể bị cây nhục côn nam nhân xa lạ xâm lấn, lúc này tâm hồn Lạc Băng đã rớt xuống đáy cốc! Cây nhục côn kia to và dài gần gấp đôi của phu quân! Nàng cảm giác được rõ ràng chính giữa hai chân mình, hai bên mép nhỏ kiều nộn theo cây nhục côn ra vào mà bất đồng bị lõm xuống!

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →