Phần 168
Việc đưa A Kha làm cung nữ ở triều đình chỉ là một cách nói khách sáo của Ngô Tam Quế mà thôi, vì mặt mũi của mình, nếu lão nói thẳng là đem nhi nữ của mình dâng vào hậu cung của hoàng đế, nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài, e là khắp thiên hạ người người sẽ cười chế nhạo.
– A Kha?
Nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Tống Thanh Thư lại không nỡ để nàng bị đưa vào trong hậu cung, nhưng sau khi suy nghĩ thiệt hơn, hắn đã nhìn thấy quan hệ lợi hại trong đó, liền gật đầu đáp:
– Như vậy cũng tốt, Vương gia quả nhiên ra tay rất có bản lĩnh, chỉ cần vài câu là đã trừ khử được họa lớn tiềm ẩn từ bên trong.
Khuôn mặt căng thẳng của Ngô Tam Quế giãn ra mỉm cười:
– Mong rằng khi Tống đại nhân về kinh, ở trước mặt hoàng thượng nói giúp phụ tử bản vương vài câu tốt đẹp.
Nói xong lão liền đưa qua một hộp gấm tinh xảo, Tống Thanh Thư liền so sánh với lần đút lót trước thì hộp gấm này lại càng có vẻ quý giá hơn…
– Vương gia trung thành tuyệt đối, hạ quan tất nhiên biết, khi trở lại kinh thành đương nhiên sẽ bẩm tấu với Hoàng thượng tất cả ngọn nguồn, kẻ cầm đầu chính là thế tử Phúc Khang An kia.
Tống Thanh Thư cũng không từ chối Ngô Tam Quế đút lót, vừa có thể làm cho đối phương an tâm, chính mình cũng có thể kiếm ít tiền, cớ sao mà không làm? Về phần lúc về nói chuyện như thế nào với Khang Hy, đó là chuyện của mình, Ngô Tam Quế khi đó còn có cơ hội cắn sao?
– Vậy làm phiền Tống đại nhân.
Thấy Tống Thanh Thư nhận lấy lễ vật của mình, Ngô Tam Quế cũng đã yên lòng, vừa muốn thở một hơi dài nhẹ nhõm, bỗng bên ngoài một tên thị vệ hoang mang hoảng loạn chạy vào.
– Vương gia, không ổn rồi… quận chúa đã trốn nhà đi mất!
Ngô Tam Quế giật mình cả kinh, mới vừa nói sẽ đưa A Kha đến hoàng cung, nàng đã đi mất, chẳng phải là lại làm hỏng đại sự?
Nhìn thấy Ngô Tam Quế đang muốn phân bua, Tống Thanh Thư nói:
– Vương gia cứ đi xử lý sự tình của quận chúa, hạ quan sẽ ở chờ Vương gia trở về.
Tống Thanh Thư đã mở miệng trước, lão đành gật đầu nói:
– Tống đại nhân ở đây đợi chốc lát, bản vương đi một lát sẽ quay trở lại ngay.
Nói xong lão vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.
Khi Ngô Tam Quế biến mất ở cửa, Tống Thanh Thư thu hồi nụ cười trên mặt, xoay người cẩn thận lục lọi bên trong trong thư phòng.
Tìm hết ngóc ngách, vẫn không thu hoạch được gì, Tống Thanh Thư vẫn không hết hy vọng liền lật tấm da bạch hổ lên, phía dưới sàn nhà cũng không có gì đặc biệt, chợt nghe được tiếng bước chân Ngô Tam Quế trở về, Tống Thanh Thư đành bỏ ý nghĩ lục lọi tìm kiếm Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
– Thực sự là thật không tiện, để Tống đại nhân phải đợi lâu.
Ngô Tam Quế vừa vào cửa liền lên tiếng.
– Vương gia đừng khách sáo, đã tìm được A Kha quận chúa chưa?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Tuy rằng không tìm được, có điều bản vương đã tra ra nàng hiện tại ở nơi nào, chỉ là, chỉ là…
Lời nói Ngô Tam Quế đột nhiên trở nên do dự.
– Chẳng lẽ Vương gia có cái gì bí mật khó nói? Nếu cần hạ quan giúp đỡ, Vương gia cứ mở miệng lên tiếng.
– Lần này chắc phải nhờ đến Tống đại nhân ra tay.”
Ngô Tam Quế cười khổ nói:
– Nơi A Kha đang ở, bản vương không tiện đi, thủ hạ lại càng không thể đi…
– Bên trong Sơn Hải quan mà còn có một nơi kỳ lạ đến thế sao?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Ngô Tam Quế hỏi.
Ngô Tam Quế giải thích:
– Mẫu thân của A Kha thân phận có chút đặc thù, sau khi sinh ra A Kha không lâu, liền mang đến Tam thánh am bên ngoài thành để tu hành, bản vương cũng bị việc này làm cho ảnh hưởng, đã nhiều năm nay không gặp lại được phu nhân, hiện tại A Kha nghe được tin tức là phải đi đến kinh thành, nàng liền chạy đến Tam thánh am tìm mẫu thân của nàng.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động:
– Vương gia nói tới chẳng lẽ đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Trần Viên Viên? Vương gia năm đó oai hùng, xông pha chém giết vì hồng nhan, hạ quan rất là kính nể.
Tống Thanh Thư cảm khái nói.
Ngô Tam Quế trên mặt thoáng qua vẻ không vui nói:
– Tống đại nhân không cần châm chọc. Năm đó dẫn Thanh binh nhập quan là việc mà bình sinh ta cảm thấy vô cùng nuối tiếc…
Vừa rồi Tống Thanh Thư đề cập đến chuyện này có chút thất thố.
– Vương gia hiểu lầm, hạ quan chỉ là lời nói chân tâm thực lòng!
Tống Thanh Thư biểu hiện nghiêm túc nói tiếp:
– Thế nhân có thể trách cứ Vương gia vì một nữ nhân mà phản bội giang sơn người Hán, lại không ai chỉ trích Lý Tự Thành tầm nhìn hạn hẹp, một đám loạn quân chỉ biết phá hoại đánh cướp! Nếu như Lý Tự Thành có thể quản được thủ hạ, đối xử tử tế với người nhà Vương gia, thì Vương gia cần gì phải bị bức bách đầu hàng Đại Thanh, kết quả là bị người Hán mắng là Hán gian? Dưới cái nhìn của hạ quan, Vương gia là một người có tình cảm chân thành, gánh vác thiên hạ bêu danh, đây mới thực sự là hảo nam nhi.
Hắn nói làm cho tâm trạng Ngô Tam Quế thay đổi không ngừng, vẻ mặt giống phẫn nộ, giống hoảng hốt, lại giống vui mừng, cuối cùng lão cũng tỉnh táo lại, trầm giọng nói:
– Tống đại nhân, bây giờ chúng ta đều là thần tử Đại Thanh, có mấy lời kính xin hãy nói cho cẩn thận.
– Mặc kệ trong lòng Vương gia nghĩ như thế nào, những câu vừa nói đó là tâm huyết của hạ quan.
Tống Thanh Thư chắp tay.
– Còn việc kia thì cứ để hạ quan đến Tam Thánh Am đón quận chúa về.
– Được, làm phiền Tống đại nhân, nếu gặp mẫu tử bọn họ cứ nói rõ hết tâm ý của bản vương.
Ngô Tam Quế nói.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →