Phần 190
– Cô nương cho lão phu là kẻ ngu sao.
Đinh Xuân Thu trên mặt phủ một lớp sương lạnh.
– Băng tằm là theo trong ghi chép chỉ sản sinh tại cực bắc trên Đại Tuyết Sơn, thì làm sao có xuất hiện được ở vùng Vân Nam oi bức ẩm ướt.
– Thiếp không dám đánh lừa Tinh Tú lão tiên, xin nghe thiếp từ từ kể lại.
Hà Thiết Thủ duỗi đôi chân ra khép kín lại, chậm rãi nói.
– Ai cũng biết là Ngũ độc giáo am hiểu nhất về luyện trùng độc, trong đó kỳ độc nhất chính là Kim tằm cổ độc, bình thường vào tết Đoan ngọ thì thu thập bách trùng rồi để chung trong lọ sành để chúng tự giết lẫn nhau, một năm sau mở ra chỉ còn lại một giống trùng có màu vàng chính là Kim tằm, phương pháp chế tạo Kim tằm, Ngũ độc giáo đời đời truyền lại, đến đời giáo chủ tiền nhiệm liền nổi lên nghi vấn, bách trùng cắn giết lẫn nhau thì xuất hiện Kim tằm, nhưng nếu đem bách trùng Kim tằm đặt ở cùng một chỗ để chúng tự giết lẫn nhau, cuối cùng thì có thể sản sinh ra loại gì đây?
Nói tới đây, Hà Thiết Thủ cố ý ngừng lại, rồi nhìn Đinh Xuân Thu.
– Chẳng lẽ chính là Băng tằm?
Nhìn đến vẻ mặt Hà Thiết Thủ, Đinh Xuân Thu đã hiểu ra.
– Không sai…
Hà Thiết Thủ gật đầu:
– Tiền nhiệm giáo chủ cũng không ngờ rằng Kim tằm tranh chấp, lại có thể dựng dục sinh ra thần vật, chỉ tiếc là khi luyện chế được bách độc Kim tằm thì đã tiêu hao hết tâm huyết, khi vừa thấy Băng tằm xuất hiện, giáo chủ đắc ý cười vang rồi tắt thở chết mất, trong số giáo đồ đời kế tiếp, luận võ công luận tài cán, thì thiếp có khả năng cao nhất kế thừa chức vị giáo chủ, chỉ tiếc là giáo chủ qua đời đột ngột, lúc đó đó chưa kịp chỉ định người kế thừa giáo chủ, bởi vậy trong Ngũ độc giáo có một số người bụng dạ khó lường, liền thừa cơ ủng lập Lam Phượng Hoàng lên làm giáo chủ…
– Được, lão phu sẽ trợ giúp cho Hà cô nương trùng đoạt lại chức giáo chủ, chỉ cần đến lúc thành công, đừng có quên những lời hứa hẹn.
Đinh Xuân Thu mừng rỡ nói lớn, lâu nay Đinh Xuân Thu một thân độc công, đều dựa vào Thần Mộc Vương Đỉnh luyện hóa độc trùng, nếu như có thể luyện hóa được Băng tằm trong truyền thuyết, phỏng chừng thiên hạ sẽ không có địch thủ.
– Thiếp đương nhiên không dám lừa gạt Tinh Tú lão tiên.
Hà Thiết Thủ hé miệng cười nói.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →