Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 207

Chương 207/228
Phần 207

Trên đường trở về, Tống Thanh Thư thở dài nói:

– Vừa rồi tuy có cái khăn phủ mặt nhưng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được nàng ưu sầu, bị đưa đến vùng man hoang chi địa để kết giao, trong lòng chắc là cực kỳ sầu khổ… Ồ… các ngươi nhìn ta với ánh mắt gì lạ thế?’

– Tống công tử, đừng nói là công tử có ý với nàng ta chứ hả? Đó là Vương hậu của Thổ Phồn đấy…

Khúc Phi Yên ngờ vực nói.

– Nói bậy bạ gì đó…

Tống Thanh Thư lúng túng giải thích:

– Ta chỉ là biểu lộ cảm xúc thôi, với lại ngày mai chúng ta đã đi rồi, thì còn có ý gì nữa chứ?

– Vậy là nếu chúng ta tiếp tục ở lại Thổ Phồn thêm một đoạn thời gian nữa, thì Tống đại ca sẽ có ý với người ta à?

Nắm được trong lời nói của hắn có lỗ hổng, Chung Linh ở một cạnh phụ họa nói.

– Này… hai người các ngươi bây giờ là đồng nhất chúng một trận tuyến sao? Xem ta trị tội hai người đây…

Tống Thanh Thư liền đưa tay ở bên dưới mông hai nàng vỗ lấy, chọc cho hai nàng vội vã xin tha.

Bạn đang đọc truyện

Màn đêm buông xuống, Chung Linh luôn luôn hoạt bát yêu động cùng Khúc Phi Yên đột nhiên trở nên trầm mặc, ngồi ở trong phòng, Tống Thanh Thư cũng nhận ra.

+ Được trong phòng bầu không khí có chút quỷ dị, vội mở miệng hỏi:

– Ngày mai chúng ta sẽ quay về, đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ chưa vậy?

– Đã chuẩn bị kỹ xong hết rồi.

Khúc Phi Yên trả lời xong, liền cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không nói gì nữa.

Tống Thanh Thư cứng mồm lại, đành tiếp tục hỏi:

– Có mua thêm chút ít thảo dược để phòng thân trên đường về chưa?

– Mua rồi…

Chung Linh cũng trả lời sơ qua, rồi cúi đầu nhìn vào bàn tay đang văn vê tà áo.

Tống Thanh Thư vui vẻ, liền nói:

– Sắc trời đã tối, chúng ta ngủ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai đường đi còn xa lắm…

– À…

– Um…

Hai nàng rất đáng yêu cùng trả lời, nhưng thân người vẫn không nhúc nhích, Tống Thanh Thư ngáp dài nói:

– Xem ra các ngươi vẫn chưa có muốn ngủ, ta đi ngủ trước đây.

Nói xong hắn ngã nằm ở trên giường, cũng không lâu lắm, liền bắt đầu có tiếng ngáy vang lên…

Chung Linh cùng Khúc Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục ngồi ở trên, không biết bao lâu, cuối cùng không ngăn nổi cơn buồn ngủ, hai người cắn rang:

– Ta ngủ bên trong.

Trầm mặc một lúc, Chung Linh mở miệng nói.

– Vậy ta ngủ bên ngoài.

Khúc Phi Yên đỏ mặt đáp.

Tiếng sột soạt vải vóc vang lên, hai nàng trên người chỉ còn cái yếm cùng tiểu nội khố rón rén chui vào trong chăn, nằm cách xa Tống Thanh Thư đang ở giữa, không dám đụng chạm vào thân thể hắn mảy may.

Một lúc lâu qua đi, Chung Linh cảm giác được một bàn tay nóng hừng hực đang mò xuống cái âm hộ mình, nàng vừa kinh hãi, vừa lại lo lắng làm kinh động đến Khúc Phi Yên nắm bên cạnh trái, đành cắn răng chịu nhịn, không dám phát sinh ra tiếng động hoặc âm thanh.

Ai ngờ bàn tay kia được voi đòi tiên, chậm rãi thâm vào bên trong cái khe thịt âm hộ, không ngừng thưởng thức vân vê trên viên âm hạch nhỏ của nàng, Chung Linh không nhịn được nữa, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng thì thầm hơi run của Khúc Phi Yên:

– Tống công tử… không phải đã nói là nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn lên đường, sao… sao… giờ lại…

– Um… ta tu luyện Hoan Lạc thiện pháp, bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi dưỡng sức a.

Giọng nói trơ tráo của Tống Thanh Thư dội lại.

Chung Linh sững sờ, thì miệng của Tống Thanh Thư đã dính vào đôi môi nàng, khẽ rên một tiếng nhỏ, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại…

Tống Thanh Thư tiếp tục khều vuốt viên thịt nhỏ âm hạch đã dần dần sung huyết sung lên nhô đầu ra, đôi mày Chung Linh khi thì nhăn lại khi thì giãn ra, khóe miệng lại có chút run rẩy, Tống Thanh Thư càng thêm không kiêng nể gì, xoay người đặt ở trên thân thể của nàng, sờ tay nhận thấy miệng âm đạo đã trơn nhớt Tống Thanh Thư kích động vô cùng, hắn bá đạo đem cây côn thịt hung khí nhắm ngay hang động của Chung Linh, ngay tức khắc đẩy về phía trước, cây côn thịt hung khí lập tức lấp tràn đầy vào âm đạo nàng, cùng lúc đó, Chung Linh kêu lên:

– A… đại ca…

Tống Thanh Thư không để nàng có cơ hội nói chuyện, hắn như là mãnh hổ xuống núi, dương vật một trận đút vào rút ra…

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →