Phần 220
– Hừ… cái bản Chính Lam Kỳ (Tứ Thập Nhị Chương Kinh) là bị ta lấy từ trên giường của Trần Viên Viên vương phi của lão Ngô Tam Quế, làm sao có thể nói cho ngươi.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Tống Thanh Thư nghiêm túc hồi đáp:
– Bẩm hoàng thượng, lúc thu dọn di vật của Vi tước gia thì hạ thần cũng không nhìn thấy Tứ Thập Nhị Chương Kinh, có thể hay là Vi Tước gia vừa tới Sơn Hải quan, không bao lâu đã bị hại, cho nên chưa tìm được kinh thư?
– Ngươi nói không phải không có lý.
Khang Hy gật gật đầu.
– Ngô Tam Quế là lão cáo già, Vi Tiểu Bảo phỏng chừng trong thời gian ngắn chưa tìm được, sau đó đã bị ngộ hại, ai…
Khang Hy thở dài.
– Hoàng thượng xin nén bi thương.
Tống Thanh Thư có một loại cảm xúc hỗn loạn, nếu như Khang Hi biết hung thủ là hắn, thì sẽ đối phó với mình sao đây…
– Bản Chính Lam Kỳ của Ngô Tam Quế không tìm được thì thôi, còn bản kinh thư Chính Bạch Kỳ của Hoằng Lịch thì ngươi nhất định phải tìm mang về cho trẫm, ngươi cùng Phúc Khang An đi Tây Hạ trước, sau trở lại kinh thành phục mệnh, đem cả kinh thư giao cho trẫm, hiểu chưa?
Khang Hy nói.
– Tuân chỉ, hạ thần dự định ngay hôm nay khởi hành.
Tống Thanh Thư lo lắng cho Hạ Thanh Thanh, một ngày cũng không muốn trễ nải.
– Nhanh như vậy sao?
Khang Hy ngạc nhiên.
– Cũng được… vốn ta đang định nói ngươi đi vấn an thiếu phu nhân của Vi Tiểu Bảo, nhìn xem gần đây có cần gì không?
“Song Nhi?”
Trong đầu hiện ra một thục phụ thân đồ tang trắng toát, Tống Thanh Thư do dự một chút.
– Thần sau khi từ Thịnh kinh trở về, sẽ sắp xếp đến thăm viếng sau.
Khang Hy gật gù:
– Được rồi, trẫm phái Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền bọn họ mang theo một đội ngự tiền thị vệ đi với ngươi, có chuyện gì thì cũng có người sai khiến.
– Đa tạ hoàng thượng.
Tống Thanh Thư từng bước một lui ra khỏi Ngự thư phòng, tâm tư phức tạp.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →