Phần 224
– Này… sao ngươi lại nói như thế, nếu làm như vậy thì sau này làm sao ta đối mặt được với phụ thân của ngươi!
Điền phu nhân mặt trắng bệch, lắc đầu nói.
Điền Thanh Văn cười nhạo nói:
– Hừ… giả vờ làm cái gì trinh tiết nữ nhân, trước khi ngươi theo phụ thân ta, không phải đang là thê tử của người ]nam nhân khác? Vậy thì thân thể cũng đâu có thuần khiết gì, gần gũi với thế tử mấy đêm, có thể đổi về phụ thân ta một cái mạng, sau khi ra ngoài chắc chắn là phụ thân cũng sẽ không trách ngươi.
– Hỗn trướng, có thể cùng trưởng bối nói chuyện như vậy sao?
Tống Thanh Thư nghe không vô, bực tức Điền Thanh Văn, nên đứng ra hét lớn.
Điền Thanh Văn bị khí thế của hắn làm hoảng sợ hết hồn, mặt không tự nhiên nói:
– Ta nói đều là lời nói thật.
Nói xong nàng iền hướng về bên trong nội đường chạy đi.
– Phu nhân, đừng chấp nhất với nàng… nàng chưa trưởng thành nên không hiểu chuyện.
Tống Thanh Thư vội vã quay đầu lại an ủi Nam Lan.
– Điền Thanh Văn nói không sai.
Điền phu nhân có chút hồn bay phách lạc, tự lẩm bẩm.
– Cũng được, để ta đi tìm gặp Phúc Khang An…
– Nói bậy…
Tống Thanh Thư nắm lấy hai bả vai Điền phu nhân hai vai, lắc lắc mấy lần, khi thấy nàng đã phục hồi tinh thần lại, mới lớn tiếng nói.
– Điền Thanh Văn nào biết tâm tư của phụ thân mình, tại hạ tin rằng bất kỳ nam nhân nào, cũng thà chết, cũng không muốn thê tử của chính mình dùng thân thể đến với nam nhân khác để đổi lấy cơ hội sống sót cho mình, nếu phu nhân làm như vậy, liệu có thể hay cứu được Điền huynh ra hay không thì tại hạ không biết, nhưng tại hạ biết Điền huynh nhất định sẽ hận phu nhân suốt đời…
– Nhưng chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn huynh ấy chết?
Điền phu nhân cắn môi nói.
– Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ tại hạ, hãy để tại hạ tìm cách giúp phu nhân cứu Điền huynh.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
– Thật sao?
Trong thời gian này, ánh mắt nàng quen nhìn thấy những nam nhân thật đáng ghê tởm, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư chủ động cứu giúp, Điền phu nhân trong lòng chợt thấy ấm áp.
– Đương nhiên là thật, chỉ là tại hạ cần thời gian, những ngày sắp tới nếu Điền huynh vẫn còn chịu nhiều cực khổ hơn, thì Điền phu nhân cũng nhất định phải nhẫn nhịn, tuyệt đối đừng làm ra việc gì ngốc nghếch. Tại hạ đáp ứng Điền phu nhân, sẽ đem Điền huynh cứu ra.
Tống Thanh Thư suy nghĩ, cứu một Hạ Thanh Thanh cũng là cứu, cứu nhiều hơn thêm một Điền Quy Nông thì cũng vậy thôi…
– Đa tạ Tống công tử!
Điền phu nhân vui mừng khôn xiết, lại hơi khụy đầu gối thi lễ.
– Phu nhân không cần đa lễ.
Tống Thanh Thư đỡ nàng đứng thẳng lên, từ chóp mũi truyền đến một mùi thơm thoang thoảng, trong lòng sững sờ, nữ nhân này vừa mềm vừa nhẹ, tựa như là không có trọng lượng vậy…
Hai tay bị hắn nắm lấy trong tay, Điền phu nhân thấy được có chút không thích hợp, sau khi đứng dậy thì lùi một bước, hỏi:
– Không biết công tử bây giờ đang ở nơi nào, bằng cách nào mới có thể tìm được công tử?
Hy vọng Tống Thanh Thư giúp nàng cứu phu quân, Điền phu nhân sợ là khi muốn gặp hắn thì không biết tìm ở phương nào…
– Tại hạ bây giờ đang ở tại Như Gia tử điếm ở phía tây thành, phu nhân nếu có việc, có thể tới đó tìm tại hạ.
Tống Thanh Thư nói xong liền đứng dậy cáo từ.
– Phu nhân, sắc trời cũng không còn sớm, tại hạ đi về trước, khi có tin tức tốt tại hạ sẽ thông báo cho phu nhân. À… chuyện ngày hôm nay Điền phu nhân đừng nói với ai khác, tại hạ lo lắng đối với phu nhân sẽ bất lợi.
– Ta hiểu thân phận của công tử, ta sẽ nói với Điền Thanh Văn cũng sẽ không nói cho ai biết, để không làm hỏng đại sự của công tử.
Điền phu nhân xuất thân từ tiểu thư quan gia, biết Tống Thanh Thư là mệnh quan triều đình, nhưng âm thầm lặng lẽ đi tới thành Thịnh Kinh, trong lòng cũng hiểu rõ.
Tống Thanh Thư mới vừa đi ra ngoài hai bước, đột nhiên quay trở lại, lấy ra hai thỏi vàng đưa tới trong tay Điền phu nhân:
– Điền huynh có chuyện, phu nhân chung quanh không còn có người, hao phí tiền tài chắc chắn là có, đây là một phần tâm ý tại hạ, mong rằng phu nhân đừng có chối từ.
Điền phu nhân liền vội vàng đem kim ngân đẩy về:
– Công tử trượng nghĩa xuất thủ cứu Điền Quy Nông, ta đã không có gì báo đáp, lại có thể nào nhận lấy kim ngân, xin công tử đừng có làm khó ta…
– Điền phu nhân… bây giờ đang lúc khó khăn, cần gì phải câu nệ như thế chứ? Ngày sau Điền huynh thoát qua khổ nạn, lúc đó báo đáp lại tại hạ cũng không muộn.
– Ta thật sự không thể…
Hai thỏi vàng ở trong tay hai người cứ đẩy tới đẩy lui, đến cuối cùng tay thì bàn tay của hai người thậm chí đều nắm chung một chỗ, Điền phu nhân giọng nói mang theo vẻ thẹn thùng:
– Nếu thịnh tình của công tử đã như vậy, ta sẽ… nhận lấy.
Nói xong vội vàng đưa tay giật trở về.
Tống Thanh Thư cũng nhân cơ hội cáo từ, ra khỏi Điền phủ, bàn tay vẫn có thể cảm nhận được da thịt non mềm, thầm ngưỡng mộ Điền phu nhân, rồi đi về tửu điếm.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →