Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 226

Chương 226/228
Phần 226

Hoằng Lịch thiết yến khoản đãi Khâm sai đại thần, lực lượng toàn bộ Vương Phủ có thể nói là thị vệ chủ yếu bảo vệ chặt chẽ bên ngoài, sơ sài bên trong, Tống Thanh Thư rời tiệc ngay sau đó, tuy rằng đụng phải mấy đội tuần tra, nhưng nhìn thấy trên người hắn mặc quan phục, liền gật đầu ngầm chào, mặc kệ hắn hành tẩu.

Tống Thanh Thư cũng không phải là kẻ ngốc, hắn không cho là ở trong vương phủ thì thị vệ sẽ không chú ý đến, nên trên đường đi cố che giấu dấu vết hành tung, cuối cùng đến ở bên hồ nước thì phát hiện bóng dáng Hạ Thanh Thanh.

Một nữ nhân đang đứng cô đơn, nhìn qua mặt hồ nước suy nghĩ xuất thần.

– Ngươi tới đây cũng rất nhanh đấy.

Nghe được tiếng động sau lưng, Hạ Thanh Thanh dường như sớm đoán được hắn đến.

– Sao Viên phu nhân chỉ có một mình đứng ở nơi này…

Tống Thanh Thư nhìn quanh, lấy thân phận của nàng bây giờ, không nên đứng một mình mới đúng.

– Vì ta đang chờ ngươi.

Hạ Thanh Thanh xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Giai nhân vẫn như ngày nào, nhưng thân phận thế sự đã xoay vần, Tống Thanh Thư khó nén đau thương:

– Vì sao Viên phu nhân lại có quyết định này mà không hỏi tại hạ trước? Khi ấy tại hạ sẽ đem kế hoạch trong lòng toàn bộ nói cho Viên phu nhân biết, có thể sau khi nghe thì sẽ không lựa chọn cách ly khai tại hạ…

– Ta đã từng hỏi qua ngươi rất nhiều lần.

Một làn gió mát thổi qua nhiễu loạn mái tóc, Hạ Thanh Thanh duỗi ngón tay đem vài sợi tóc vén gọn sau tai, mỉm cười.

– Thế nhưng ngươi chỉ biết nói câu… “hãy tin tưởng ta… hãy tin tưởng ta”

Tống Thanh Thư nghe vậy sững sờ, lúc ấy thì đúng là như thế.

Hạ Thanh Thanh nhìn thấy phản ứng của hắn, ánh mắt phức tạp:

– Được rồi, cho ngươi thêm một lần cơ hội, bây giờ hãy nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đi.

Tống Thanh Thư thoáng cái lại chần chờ, chuyện này quan hệ quá lớn, không thể được phép tiết lộ, với lại ngày nay thân phận của nàng đã là Vương phi của Bảo Thân Vương…

– Khỏi cần nói nữa… ta đã biết rõ đáp án rồi…

Hạ Thanh Thanh u uất thở dài, không nói thêm gì nữa.

– Bây giờ thời gian cảnh vật thay đổi, thân phận của Viên phu nhân cùng tại hạ bất đồng, vì thế tại hạ không có khả năng nói cho Viên phu nhân biết được.

Tống Thanh Thư mặc dù xúc động muốn liều lĩnh, nhưng cuối cùng thì lý trí của hắn vẫn còn áp đảo được…

– Ta minh bạch, bất quá lần này chỉ e rằng chúng ta chỉ còn một lần cuối cùng gặp mặt, ngươi có kế hoạch của ngươi, ta cũng có kế hoạch của ta, ta không muốn tăng thêm gợn sóng trong lòng.

Nhìn qua xa xa mặt hồ, Hạ Thanh Thanh bình tĩnh nói.

– Kế hoạch của Viên phu nhân là sắc dụ Hoằng Lịch, châm ngòi làm hỏng quan hệ của lão và Khang Hi, thế nhưng Viên phu nhân thật sự cho rằng Hoằng Lịch có thể đánh bại Khang Hi sao?

Tống Thanh Thư cười lạnh nói.

Hạ Thanh Thanh rõ ràng sững sờ, mặt như hàn băng:

– Ngươi có thể lý giải như vậy, nhưng đây là việc của chính ta, không cần đến những người khác quan tâm.

Trong lòng nàng âm thầm yên suy nghĩ: “Ta đương nhiên biết rõ Hoằng Lịch không phải là đối thủ Khang Hi…”

– Vậy được rồi, sau này sẽ không gặp lại…

Tống Thanh Thư dứt khoát quay người rời đi.

“Sau sẽ không gặp…” Hạ Thanh Thanh thoáng qua thất thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói, trên mặt đầy đắng chát chi ý.

Trở lại trong yến tiệc, Tống Thanh Thư cười vui như cũ, liên tiếp đứng dậy cùng các vị quan trong phủ ăn uống linh đình, lâu nay theo Vi Tiểu Bảo, Đa Long sống chung một chỗ, xưng huynh gọi đệ, kết giao bằng hữu bổn sự sớm đã luyện thành…

Khi hắn nhìn thấy Hoằng Lịch đứng dậy rời tiệc, thì rượu đã uống nhiều đến đổi sớm đã say thành một bãi bùn nhão rồi, lúc từ Vương Phủ đi ra về.

– Triệu Tề Hiền, ngươi nói xem Tống đại nhân đêm nay thế nào, đột nhiên trở nên uống say như vậy…

Trương Khang Niên vịn Tống Thanh Thư đang say như chết, kinh ngạc nhìn Triệu Tề Hiền hỏi.

– Ta làm sao biết được…

Triệu Tề Hiền vừa bị Tống Thanh Thư nôn ói dính đầy một thân, biểu lộ càng phiền muộn.

– Ha ha… xin lỗi… về sau hồi kinh… sau đó sẽ xin cho các ngươi thăng quan…

Nghe được bọn họ nghị luận, Tống Thanh Thư miễn cưỡng mở hai mắt ra, cười ngây ngô nói.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →