Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 43

Chương 43/228
Phần 43

Một lúc sau hai bàn tay của Tống Thanh Thư chạy vuốt lên trên khắp huyệt đạo toàn thân của Hồ phu nhân, tùy theo mà đến từng cơn sóng triều tiếp theo một cơn sóng triều lan tỏa khắp thân, chả hiểu vì sao dần dần từ nơi hạ thể của Hồ phu nhân cũng truyền đến một loại cảm giác khoái cảm, từ trong cửa ngọc môn quan đã rỉ ra vài giọt dịch nhờn trắng sữa, từng giọt, từng giọt không ngừng chảy ra, tư thái của nàng cực kỳ nghịch người.

Trải qua suốt hai canh giờ chữa trị, cuối cùng thì Tống Thanh Thư cũng đem Hồ phu nhân từ quỷ môn quan kéo ngược trở lại, khi hai người mở ra cánh cửa lớn của tòa miếu đổ nát, đứng đón bọn họ chính là Lăng Sương Hoa đang mỉm cười thân thiện cùng với Đinh Điển trợn mắt há mồm với vẻ mặt kinh ngạc.

Đinh Điển cũng chẳng quản Hồ phu nhân đang đỏ ửng mặt, gã bước đến kéo Tống Thanh Thư qua một bên hỏi han, sau khi biết được hắn thật sự đã luyện được Thần Chiếu kinh, trong lúc này thần sắc phức tạp nhìn hắn nói:

– Ta đang do dự suy tính có nên hay không diệt trừ ngươi từ lúc chưa luyện được thành thạo Thần Chiếu kinh…

Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, trải qua gần suốt buổi tối chữa thương, vào lúc này chân khí của hắn đã hoàn toàn khô cạn, một chút sức kháng cự cũng đều không có.

Lăng Sương Hoa tức giận mắng:

– Đinh đại ca, đừng có dọa Tống công tử nữa, tối hôm qua nếu huynh không có lỗ mãng, thì cũng đâu có xảy ra nhiều sự cố như vậy.

Đinh Điển lúng túng mỉm cười, ôm quyền nói:

– Tống huynh đệ, tối hôm qua ta đã lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ân đền oán trả, làm hại… Hồ… cô nương suýt chút nữa hương tiêu ngọc vẫn, ta quì xuống bồi tội với các ngươi.

Y đến bây giờ cũng không biết Hồ phu nhân tên gì, là ai, chỉ biết là bọn họ xưng với nhau là tẩu tẩu, tiểu đệ… có điều nhìn mối quan hệ giữa bọn họ rất là thân thiết, lại nghĩ tới lúc chữa thương cho Hồ phu nhân tất nhiên là phải thoát sạch sẽ hết y phục, Đinh Điển sắc mặt quái lạ, vội vàng không thể làm gì khác hơn là xưng hô với nàng là Hồ cô nương.

Tống Thanh Thư ngày hôm qua đem chỉ muốn ngàn đao đâm thấu tim Đinh Điển, cuối cùng cũng may là Hồ phu nhân bình an vô sự, hắn thì luyện thành Thần Chiếu Công, kinh mạch trùng tục, với sự hoan hỉ nhìn Đinh Điển cũng thân thiện đỡ hơn rất nhiều, nên vội vàng đem y đỡ đứng lên.

Chỉ có một đêm trôi qua mà tựa như là một cơn mơ, bốn người hàn huyên không ngớt trên một quãng thời gian dài, Đinh Điển, Lăng Sương Hoa thấy Hồ phu nhân đã bình phục hoàn toàn không có việc gì, liền cáo từ với hai người rồi cùng nhau rời đi.

Trong lúc Tống Thanh Thư chần chừ muốn nhắc tỉnh bọn họ tuyệt đối không nên về lại Kinh Châu, trong lúc vô tình liếc nhìn thấy vẻ mặt của Hồ phu nhân vẫn còn hư nhược, trong lòng liền nỗi lên một chút tàn nhẫn: “Mặc cho số phận đi, nếu như các ngươi lại đi ngược về Kinh Châu, có bị Lăng Thiếu Tư hãm hại, vậy thì cũng đáng đời, cái tội làm thương tổn tẩu tẩu của ta… ”

Chỉ còn lại có hai người ở chung, Hồ phu nhân giờ lại thấy lúng túng không dễ chịu, hai người cũng không biết nói như thế nào để phá lấy không gian trầm lắng theo dạng như thế này…

Tống Thanh Thư vốn là một người hiện đại, đối với chuyện tối hôm qua việc thì cũng không có gì đáng kể, có điều hắn sợ Hồ phu nhân thể diện quá mỏng, nếu không cẩn thận làm nàng thẹn quá hóa giận thì nguy.

Cuối cùng thì Hồ phu nhân cũng không chịu được cái loại ám muội trầm mặc này, mở miệng hỏi:

– Vào lúc đó, ngươi dùng cách nào để Lăng Thiếu Tư mở miệng đồng ý cho hai người bọn họ lấy nhau?

Tống Thanh Thư vừa nghe xong suýt chút nữa thì cười xòa, im lặng một hồi lâu, nàng bỗng nhiên hỏi đến một câu thật không có liên quan gì đến tình cảnh bây giờ, hắn không làm gì khác hơn là cố nén cười, giải thích:

– Lúc cùng Lăng Thiếu Tư ở chung một chỗ, tiểu đệ dùng Di hồn đại pháp của Cửu âm chân kinh làm cho lão ta như mơ ngủ, chỉ nghe được những chỉ thị theo ý muốn của tiểu đệ đưa ra, rồi cứ dựa theo đó mà từng câu nói ra.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →