Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 45

Chương 45/228
Phần 45

Đi lên trên đỉnh ngọn núi tìm một tảng đá lớn, Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng luyện võ công, lúc trước tuy rằng kinh mạch đứt đoạn, hắn vẫn sức nhớ tới Cửu âm chân kinh của Chu Chỉ Nhược cùng với chưởng phổ Hàng long thập bát chưởng trong nguyên tác Đồ long đao, nửa ngày qua đi, lúc Tống Thanh Thư mở mắt ra, sương mù đã dày nặng nồng nặc thêm mấy phần.

Tuy rằng trong thời gian ngắn ngủi đã học được Cửu âm chân kinh cùng Hàng long thập bát chưởng, có điều Tống Thanh Thư không cao hứng nổi, hắn trong nháy mắt có thể luyện thành bí tịch võ công, bản lĩnh đúng là nghịch thiên, có điều hiện giờ hắn mới phát hiện, loại năng lực này chỉ mang đến cho hắn bất quá chỉ là thuần túy mới biết sử dụng mà thôi.

Võ công tu luyện là phải có độ khớp, người luyện võ phải có khí chất cùng với võ công hợp nhất, thì mới có thể phát huy đến trình độ uy lực lớn nhất của chiêu thức.

Tỷ như Tống Thanh Thư hiện tại vừa luyện Hàng long thập bát chưởng, lại có Cửu âm bạch cốt trảo, có điều hai môn võ công này cùng với khí chất bản thân hắn lại cũng không phù hợp. Vì lẽ đó nếu khi Tống Thanh Thư xuất ra Hàng long thập bát chưởng, thì uy lực sẽ kém rất xa Tiêu Phong, Quách Tĩnh, tương tự Cửu âm bạch cốt trảo lúc Tống Thanh Thư xuất ra, cũng không thể nào sánh kịp so với Chu Chỉ Nhược cùng Mai Siêu Phong.

Bên trong Cửu âm chân kinh võ công đa dạng bao gồm Cửu âm bạch cốt trảo, Bạch mãng tiên pháp, Đại phục ma chưởng, Tồi tâm chưởng… lẽ nào không có môn công phu nào cùng khí chất phù hợp với Tống Thanh Thư? Đương nhiên là có, đó chính là Di hồn đại pháp.

Suy nghĩ ra thì vẻ mặt Tống Thanh Thư quái lạ, chính mình đem môn công phu này luyện được đại thành, chẳng lẽ khí chất của chính mình thực sự chính là số mệnh chỉ làm một tên dâm tặc?

Đối với môn công phu này, hắn đúng là hoàn toàn tự tin, phóng tầm mắt ra giang hồ thiên hạ bây giờ, e sợ không có ai tu luyện được tinh thâm so với hắn, dù cho đồng dạng cùng sử dụng Di hồn đại pháp là Quách Tĩnh, Hoàng Dung, nếu như bọn họ chưa chuẩn bị sẵn sang, cũng sẽ bị hắn thu lấy thần trí.

Ngoại trừ độ khớp hợp nhất của võ công, Tống Thanh Thư còn có một vấn đề lớn, đó là kinh nghiệm thực chiến quá ít, tuy rằng mỗi chiêu thức hắn có thể biết, nhưng khi đối mặt với phe địch công kích, hắn muốn lựa chọn chiêu thức nào để chống cho thích hợp, sau đó dùng chiêu nào để phản kích, thì hắn mù mịt như là rơi vào trong sương mù.

“Ta bây giờ cùng so với Vương Ngữ Yên đúng là hai thái cực tồn tại…”

Tống Thanh Thư lẩm bẩm nói…

“Vương Ngữ Yên nhãn lực phi thường cao minh, nhưng tự thân lại không có chút nào võ công, còn mình thì biết chiêu thức võ công cũng không ít, nhưng nhãn lực nhìn để ra chiêu thì quá chênh lệch. ”

“Mặc kệ nó, kết quả cuối cùng của võ công vẫn là dựa vào tốc độ và sức mạnh, chính mình ở mặt này bỏ công nhiều sức, cứ dùng vô chiêu thắng hữu chiêu… ” nghĩ tới chỗ này đắc ý, Tống Thanh Thư ngửa mặt lên trời cười dài.

Đi xuống dưới trên sơn đạo, Tống Thanh Thư lúc vừa luyện tập Thần Chiếu kinh, lúc vận hành Cửu âm chân khí, cuối cùng sắc mặt hắn càng thay đổi càng khó nhìn, hai loại nội công này một chí cương chí dương, một chí nhu chí âm, hoàn toàn không liên quan gì với nhau, nếu như hắn không muốn bên trong xung khắc phản ứng bạo thể mà chết, thì chỉ có thể lựa chọn một loại võ công để tu luyện.

“Con bà nó! ”

Tống Thanh Thư tức tối một câu chửi bậy, hai loại thần công mỗi dạng đều có các ưu thế, thực sự là khó có thể lấy hay bỏ cái nào.

Do dự mãi, cuối cùng thì hắn từ bỏ suy nghĩ chọn lựa, tạm thời mặc kệ bỏ mặc hai loại chân khí này không luyện vượt qua điểm giới hạn.

Trên đường đi, hắn đang phân vân suy tư nên đi đến chỗ nào, khi đến chân núi, trong lòng Tống Thanh Thư đã có quyết đoán.

“Đi đến Vô lượng ngọc động!”

Khi còn trong thời hiện đại, hắn có vào một diễn đàn kiếm hiệp thì có gặp một câu nói: “Đến thế giới võ hiệp của Kim Dung, nếu không luyện được Cửu Âm, Cửu Dương, Lăng Ba, Lục Mạch thì đừng có đi ra bên ngoài tung hoành… ”

Hiện tại hắn rất tán thành câu này, chính mình hiện có năng lực tu luyện, không quét tận võ học thiên hạ, thực sự là thẹn với trời đã xanh ban ân.

Bên trong Vô lượng ngọc động có Bắc Minh thần công thì cũng không cần, dù sao trên người hắn đã mang Thần Chiếu kinh cùng với Cửu Âm chân khí, nội lực dĩ nhiên đã vô cùng hùng hồn, nếu luyện Bắc Minh thần công thì cần đánh tan hết nội lực sẵn có trong toàn thân, đối với hắn mà nói thì làm như vậy là vô bổ, nhưng Lăng Ba vi bộ thì khác, đó chính là công phu bảo mệnh đệ nhất trong thiên hạ.

Đối với cái thế giới võ hiệp đụng tý là chém giết tràn ngập bạo lực này, Tống Thanh Thư khá là kiêng kỵ, nếu là võ công bảo mệnh thì có nhiều hơn nữa bị ép thân hắn cũng không chê.

Càng muốn thì càng nóng lòng, Tống Thanh Thư lập tức trên đường đi tới Đại Lý.

Dọc theo đường đi, suy nghĩ trong thiên hạ còn có quá nhiều bí võ công đang chờ đợi mình đi tìm từng cái để lâm hạnh, cái gì là Côn Lôn Cửu dương thần công, Độc Cô mộ kiếm, Hoa Sơn Tư quá nhai Độc Cô cửu kiếm, Kim Xà động Kim Xà bí tịch a, Phúc Kiến Tịch Tà kiếm phổ…

À… Tịch Tà kiếm phổ cái này thì không tính vì cách tu luyện của nó!

Nghĩ đến những loại võ công này, Tống Thanh Thư đang vì Hồ phu nhân bồng bềnh đi xa mà sầu khổ, tâm tình cũng dần dần được vơi bớt nhiều…

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →