Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 49

Chương 49/228
Phần 49

Còn Tống Thanh Thư lúc này vẫn đi suốt ngày lẫn đêm, rốt cục cũng chạy tới dưới chân núi Hoa Sơn.

– Độc Cô Cửu Kiếm nói vậy chứ Phong Thanh Dương cũng sẽ không tự nhiên mà truyền cho mình, hay là trước tiên tìm kiếm Kim Xà bí kíp ở chung quanh khu vực Hoa Sơn này vậy, Kim xà lang quân Hạ Tuyết Nghi cũng là một nhân vật mà mình rất khâm phục, so với Viên Thừa Chí kia thì đáng nể hơn nhiều.

Tống Thanh Thư lẩm bẩm.

Có điều Hoa Sơn to lớn như vậy, nói nghe thì dễ nhưng muốn tìm một Kim Xà mật động thì đến nơi nào? Tống Thanh Thư vắt hết óc nhớ lại nguyên tác Bích Huyết Kiếm, vẫn không nhớ ra được Kim Xà mật động nằm vị trí phương nào.

– Viên Thừa Chí học được võ công tại Triêu Dương phong của Hoa Sơn, Kim Xà mật động là hắn tình cờ phát hiện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kim Xà mật động sẽ ở tại vùng phụ cận Triêu Dương phong.

Tống Thanh Thư tản bộ đi lại từng bước chân suy đoán.

– Có điều phái Hoa sơn năm xưa kiếm khí chi tranh, chia ra làm hai nhánh, trên Ngọc Nữ Phong nhánh khí tông do Nhạc Bất Quần chấp chưởng, sau đó kiếm tông có nhiều cao thủ tụ tập ở bên Triêu Dương phong, tự lập một phái do thần kiếm Mục Nhân Thanh làm chưởng môn. Kim Xà Lang Quân năm xưa chắc cũng kiêng kỵ, nên cái huyệt động này cũng không thể cách Triêu Dương phong quá gần…

Sau đó mấy ngày, Tống Thanh Thư lấy Triêu Dương phong làm trung tâm, bên ngoài mười dặm bắt đầu ra tìm kiếm, hắn lưu ý đến những vách núi cheo leo thẳng tắp, bây giờ nội công đã hùng hồn, hắn dùng Võ Đang Thê Vân Tung thành thạo trên dưới nhảy lên, từ trên vách núi phi thân bay vọt qua lại, tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng không quá khó đối với hắn.

Bạn đang đọc truyện

“Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi chi mộ, Viên Thừa Chí và Hạ Thanh Thanh cẩn lập…

Lúc này thì hắn cũng không còn cười nổi nữa.

Chính mình lại tới chậm nữa rồi, Tống Thanh Thư cụt hứng ngồi bệt dưới đất, cũng chẳng còn hào hứng tìm kiếm chung quanh, hắn biết lúc trước Kim Xà Lang Quân chỉ để lại bản bí kíp giả tẩm chất kịch độc, nếu Viên Thừa Chí lập mộ, thì đã rõ ràng bản kí kíp thật đã lọt vào tay của y, vậy thì đi tìm cái rắm a…

“Trong số mệnh nếu có được thì khi cần sẽ có, trong số mệnh nếu không có, thì dù làm mọi cách cũng không có, chớ nên cưỡng cầu. ”

Tống Thanh Thư quay đầu lại luyến tiếc nhìn phần mộ Kim Xà Lang Quân một lần cuối cùng, thở dài đi tới cửa động, nổi điên lên phóng mình nhảy một cái, ở trên đỉnh núi có một cây đại thụ nằm thì dừng lại, chán nản nằm dài trên một cái chạc cây to lớn, hai tay để ở sau gáy, nhìn chằm chằm những đám mây trắng trên trời cao đờ ra.

“Thật sự là mình quá ngu ngốc ngây thơ… ”

Tống Thanh Thư tự giễu mình.

“Những loại võ công bí kịp này vốn là báu vật vốn là được vận mệnh sắp xếp cho nhân vật chính trong nguyên tác, mình lại mơ mộng hão huyền theo sát nguyên chủ để tranh cướp vận thế. Hiện thực quá tàn nhẫn, cứ tiếp tục như vậy thì rất gian khổ mà chẳng được gì… ”

Lúc này việc Tống đi cướp đoạt tuyệt thế võ công thiên hạ của Tống Thanh Thư, hắn đã nhận ra là không hiện thực, vận mệnh của các vật này tuy rằng mịt mờ, ngươi có thể tin nó, nhưng ngươi cũng phải biết tự lượng sức mình mà tránh đi đừng khiêu chiến với nó.

“Hi vọng là số mệnh an bài mình đừng có làm nhân vật phản diện, chỉ để làm tôn cao lên nhân vật chính… ”

Tống Thanh Thư giờ khắc này có một loại cảm giác bất lực, thậm chí đối với tương lai của mình cũng cảm thấy mờ mịt không sáng sủa.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →