Phần 57
Tống Thanh Thư vội vã tập trung tinh thần, chỉ có dựa vào vận may trên thanh kiếm gỗ, bước lên nghênh tiếp.
Bên trong hang núi lúc này kiếm khí ngang dọc, trên căn bản đều là do Phong Thanh Dương tấn công, Tống Thanh Thư phòng thủ, hắn thường bị kiếm khí bức ép vô cùng chật vật, thế nhưng hắn lại giống như chiếc thuyền con trong cơn bão táp, vẫn có có thể bảo vệ cho chính mình, dùng Ngũ Nhạc Kiếm Pháp thông thường chống đỡ với Độc Cô cửu kiếm đầy uy lực của Phong Thanh Dương mà bất bại, có lúc thậm chí có thể phản công ra lại được vài chiêu kiếm, làm Phong Thanh Dương cũng buộc phải thu kiếm khi lui về phòng thủ, nếu như trân đánh này lan truyền ra chốn giang hồ, chắc chắn là có thể làm chấn động thiên hạ.
Có điều Tống Thanh Thư tự biết, hắn tuy rằng có thể cùng Phong Thanh Dương triền miên đấu cả trăm chiêu bất bại, nhưng nếu tiếp tục cứ đánh như vậy, lúc này thì Phong Thanh Dương đã không còn lưu tay nữa, đến lúc kiếm khí xâm thể, chắc chắn là hắn phải chịu chết.
Biết được điều này, hắn làm sao dám đánh tiếp nữa, lập tức sử dụng một chiêu kiếm quái lạ, miệng hô to:
– Hãy xem tuyệt chiêu Vạn Kiếm Quy Tông đây…
Phong Thanh Dương liền nhảy cao lên, tên tiểu tử này đã mang đến cho ông sự kinh ngạc quá nhiều, không thể để xảy bât cứ sự bất cản nào, từ trên cao nhìn xuống chiêu thức quái lạ bên dưới của hắn, hai tay nắm lên kiếm quyết…
Tống Thanh Thư thấy Phong Thanh Dương bị lừa, không có chần chờ, liền dùng tuyệt kỷ khinh công Đạp Sa Vô Ngân đến mức tận cùng, ôm lấy bên cạnh Mộc Uyển Thanh đang ngây ngốc:
– Chạy mau!
Hai người như hai vì tinh tú xẹt lao ra ngoài.
Phong Thanh Dương vô cùng ngạc nhiên, hiểu ra thì giận dữ, vội vã triển khai khinh công đuổi theo, có điều đã chậm hơn Tống Thanh Thư một bước, Phong Thanh Dương chỉ đành trơ mắt nhìn tuyệt kỷ khinh công Đạp Sa Vô Ngân, hai người khoảng cách càng ngày càng xa…
Sau khi bỏ rơi được Phong Thanh Dương, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đem Mộc Uyển Thanh để xuống, trong miệng vui mừng:
– Nương tử tỷ tỷ… may là tỷ tỷ thân thể mềm mại, nếu không thì chúng ta đúng là chạy không thoát…
Nhưng đáp lại lời hắn là một cái tát vang dội của Mộc Uyển Thanh đánh vào mặt của hắn…
– Nương tử tỷ tỷ…
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn Mộc Uyển Thanh.
– Hừ… hay lắm Cẩu tạp chủng, được lắm cao thủ võ lâm!
Mộc Uyển Thanh tức giận chỉ tay vào mặt hắn mà cả người run run, hai ngày nay nàng bị hắn lừa dối xoay quanh, còn bị hắn chiếm hết tiện nghi sờ soạng bên dưới hạ thể…
– Mộc cô nương, thực sự là thất lễ, việc đã đến nước này, cũng không cần phải giấu diếm cô nương nữa…
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Ngươi là một đại cao thủ, lại trêu đùa với một nữ nhân bình thường, rất vui sao?
Mộc Uyển Thanh giọng nói lạnh lùng.
“Ta cảm thấy rất chơi vui a. ”
Tống Thanh Thư trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên ngoài miệng không dám nói ra, hắn loanh hoanh:
– Tại hạ cũng là vì nhìn thấy cô nương đang thương tâm muốn chết, hình như có ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân của mình, tình thế cấp bách, hữu tâm khuyên bảo, thì sợ cô nương từ chối lời nói của một người xa lạ, nên mới dùng hạ sách này.
Nghe hắn nhắc đến chuyện thương tâm của mình, trong đôi mắt đẹp của Mộc Uyển Thanh, lại nổi lên một lớp sương mù, trong lúc này cũng không biết làm sao khuyên bảo.
Một lát sau, Mộc Uyển Thanh quay đầu đi, lặng lẽ dùng bàn tay lau trên gò má, trầm giọng hỏi:
– Ngươi tên gọi là gì?
Tống Thanh Thư vội vàng trả lời:
– Mộc cô nương, tại hạ tên là Tống Thanh Thư.
– Đa tạ Tống đại hiệp đã từng xuất thủ cứu giúp, tiểu nữ bây giờ xin cáo biệt.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi.
Nàng tuy rằng vô cùng tức giận, dựa theo tính khí của nàng, gặp phải xú nam nhân loại này đương nhiên là nàng sẽ dùng ám tiễn bắn chết hắn, nhưng nàng cân nhắc vừa rồi tận mắt nhìn thấy võ công của hắn cao không thể tưởng tượng nổi, cho nên đành từ bỏ ý niệm này.
– Vậy là phải đi thật sao?
Tống Thanh Thư lẩm bẩm, tâm ý hết sức rõ ràng, bị mỹ nhân nhìn thấu tâm tư, cũng không biết làm sao mà giữ lại, dựa theo tính cách của hắn, hắn không thể nào giống như là Đoàn Dự mặt dày mày dạn cứ bám theo người…
Nghe được Tống Thanh Thư lầm bầm, Mộc Uyển Thanh bên tai đỏ ửng, nàng đột nhiên đứng lại, quay người lại trừng mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư:
– Ngươi đi rửa mặt sạch sẽ, ta không muốn người cứu mạng ta, dáng dấp khuôn mặt như thế nào cũng không biết.
“Không biết nàng lại muốn giở trò gì đây? ”
Tống Thanh Thư biết tính cách Mộc Uyển Thanh cao ngạo hung dữ, trong lúc này cũng đoán không được quyết định của nàng, chạy đến một bên bên dòng suối nhỏ, đem vết bẩn dính đầy trên mặt rửa…
Nhìn khuôn mặt Tống Thanh Thư rực rỡ sáng láng hẳn lên, trên khuôn mặt trắng nõn Mộc Uyển Thanh hơi ửng hồng.
– Được rồi, ta đã nhìn thấy rõ.
Nói xong nàng dứt khoát xoay người đi thẳng một đường.
Chẳng lẽ nàng thấy mình khôi ngô tuấn tú nên bị mê hoặc? Hắn kinh ngạc, thật ra thì Tống Thanh Thư trong chốn võ lâm vốn là có tiếng thiếu hiệp anh tuấn, bây giờ hắn võ công đại thành, khí chất trầm ổn càng có thêm vài lần mị lực…
Nhìn Mộc Uyển Thanh bước chân càng xa, Tống Thanh Thư lắc đầu, cười khổ:
“ Mộc Uyển Thanh theo trong nguyên tác là nữ tử si tình, một đời khổ luyến với thân ca ca của mình là Đoàn Dự, làm sao nàng đối với nam nhân khác động tâm cho được… ”.
Có điều nhìn nàng thân hình thon thả, bên dưới là cái mông no tròn, cùng với cái âm hộ gồ cao mềm mại mà lúc hắn sờ soạng mấy hôm trước, Tống Thanh Thư quỷ thần xui khiến chợt hô to lên:
– Hãy chờ ta ở Giang Nam.
Thấy Mộc Uyển Thanh vẫn không trả lời tiếp tục đi thẳng, thân hình không có gì biểu hiện gì là quan tâm đến, Tống Thanh Thư quýnh lên, vội vã nói bổ sung:
– Đoàn Dự bị Cưu Ma Trí Thổ Phồn quốc sư bắt đi, nghe nói là muốn đến trước một phần của Mộ Dung Bác ở Cô Tô hoả táng.
Lần này Mộc Uyển Thanh thân hình quả nhiên run lên, nàng ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi lên, cuối cùng thì biến mất ở trong tầm mắt Tống Thanh Thư.
– Xem ra vị trí mình ở trong lòng nàng vẫn là không sánh bằng với Đoàn Dự kia a!
Tống Thanh Thư cảm khái vạn ngàn…
Có điều hắn đã xác định Mộc Uyển Thanh sẽ đến Giang Nam để tìm cách cứu Đoàn Dự, Tống Thanh Thư không có chút nào lo lắng đến sự an nguy của nàng, Cưu Ma Trí tuy rằng có đôi khi đê tiện, nhưng tổng thể vẫn là một cao tăng, cho nên đối với Mộc Uyển Thanh một thiếu nữ xinh tươi cũng không lạnh lùng mà hạ thủ.
Sở dĩ Tống Thanh Thư muốn nàng đi đến Giang Nam, là vì nơi đó cũng nằm trong dự định của hắn.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →