Phần 27
Thuyền về phòng nằm ra giường mà không khóa trái cửa, lát sau lại đi vào nhà vệ sinh, tay vẫn cầm theo điện thoại. Nàng vào toilet, biết rõ trong nhà chỉ còn mình và ba, bình thường sẽ khóa trái cửa và vào toilet thì khóa thêm một lớp nữa. Nhưng hôm nay nàng biết mình không khóa trái, vẫn vào toilet, định đóng cửa rồi không biết nghĩ gì, vẫn để cửa toilet mở toang.
Nàng từ từ kéo quần dài và quần lót xuống, để lộ ra một vùng âm hộ đẹp đẽ ẩn nấp bên dưới lớp lông mu được chăm sóc cẩn thận. Thuyền ngồi xuống bồn cầu, bắt đầu đi tiểu, nghe rõ tiếng nước ‘tõn… tõn… tõn…’
Thuyền chợt nghĩ, mình đang ở chuồng như thế này, cửa lại không khóa, có khi nào ba vô tình mở ra bước vào hay không. Tuy rằng đứng ở cửa không thể nhìn thẳng vào toilet, nhưng mà chỉ nghe tiếng nàng đang đi tiểu thôi, Thuyền cũng cảm thấy xấu hổ. Nàng biết ba sẽ không đường đột bước vào, cảm thấy có sự yên tâm, nhưng ngay trong cái yên tâm đó lại càng làm nàng thôi thúc ý nghĩ ba sẽ bước vào thật.
Thuyền trả lời tin nhắn của Phong xong, lại bấm duyệt web rồi vào trang
– Hả? Cái gì?
– Cái… quần lót ren hôm trước con đưa ba, ba vẫn chưa trả lại. Nếu hôm nay không suy nghĩ, Thuyền cũng quên mất, cả tuần qua không nói chuyện nhiều với nhau, nàng cũng bận công việc, suýt nữa thì quên mất.
– À… Ba gật gật đầu, mặt ngại ngùng đứng lên đi về phòng. Thuyền cũng đi theo. Ba mở cửa bước vào, đáng lẽ bình thường Thuyền đứng bên ngoài, nhưng hôm nay không hiểu sao nàng đi thẳng vào bên trong.
Ba mở tủ quần áo, Thuyền nhìn vào thấy ngay cái quần lót của mình được xếp cẩn thận để trên cùng. Tay ba hơi run run cầm cái quần lót đưa về phía Thuyền, nàng nhận lấy mà mặt có hơi đỏ lên một chút. Một lần nữa nàng chủ động tiếp cận ba, điều này trái với tính cách bình thường của nàng, nhưng thật sự lúc này có điều gì đó thôi thúc trong lòng Thuyền.
– Cảm ơn ba! Thuyền lễ phép nói.
– Đừng… đừng nói vậy! Ba phải là người cảm ơn con mới phải! Ba vội vàng đỡ lời, cảm thấy ngại vì giữ cái quần lót quá lâu. Mấy hôm nay ngày nào ba cũng cầm lên hít hà rồi xếp cẩn thận để lại vào tủ. Không còn mùi hương của cơ thể Thuyền mà thay vào đó là mùi nước xả, có thơm mà không có kích thích, nên ba chỉ hít lấy lệ, xem như một chút an ủi.
– Một tuần rồi, ba có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
– Không, ba là dân nhà quê mà, sức khỏe tốt lắm, không có bệnh hay khó chịu gì trong người.
– Con nói là… căn bệnh kia của ba. Thuyền đỏ mặt hỏi.
– À… cả tuần nay ba đâu có ra ngoài nhiều, không tiếp xúc với ai, sao mà tái bệnh được, con yên tâm, dạo này ba cẩn thận hơn nhiều rồi. Mỗi lần như vậy lại làm khổ con, nên ba không muốn làm con thiệt thòi.
“Ba thật sự nghĩ cho mình sao?” Thuyền tự hỏi trong lòng, mỗi lần ba tái bệnh nàng đều rất mệt mỏi vì phải giúp ba xuất tinh bằng mọi giá. Mấy lần trôi qua, cả cơ thể nàng đã bị ba nhìn thấy, rõ ràng ba rất muốn nhìn, rất muốn đụng chạm và thậm chí là làm tình, nhưng ba đã gạt qua cái ham muốn của bản thân để suy nghĩ cho nàng. Thuyền thật sự cảm động.
– Con không thiệt thòi, con đã hứa sẽ giúp ba hết lòng mà. Thuyền trả lời.
– Nhưng mỗi lần như vậy con đều mệt mỏi, ba nhìn con đổ mồ hôi mà xót lắm. Ba nói chầm chậm.
– Con không sao đâu, ba đừng lo mà!
– Với lại… Ba nói rồi dừng lại, có vẻ khó nói tiếp, gương mặt cũng đầy vẻ âu lo.
– Có chuyện gì vậy ba? Thuyền ngơ ngác hỏi.
– Với lại… mỗi lần ba mắc bệnh đều không kiểm soát được mình, ba đều nghĩ tới những thứ bậy bạ, nếu không kiềm chế, có thể ba đã làm chuyện có lỗi rồi.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của ba khi nói ra những lời này, Thuyền cảm thấy mình không đúng khi cố tình kích thích ba hôm trước. Nhưng không phải ba cũng thích nàng hay sao, chỉ là ba luôn nghĩ tới mối quan hệ giữa hai người, ba chồng sao mà có thể ngủ với con dâu được, chuyện này lộ ra ngoài thì có chết cũng không thoát khỏi tiếng xấu.
– Ba đừng nói vậy, căn bệnh làm ba không kiểm soát được thôi. Con và anh Phong đều hiểu, những lúc như vậy đều muốn dùng mọi cách để giúp ba bắn ra chứ không nghĩ gì thêm, cho dù là…
Thuyền ngập ngừng trong giây lát rồi nói tiếp:
– Cho dù là có làm chuyện như hôm trước… Thuyền nói xong mà đỏ rần cả mặt, tay nắm chặt cái quần lót, nàng đang dùng lời nói dẫn dụ ba chồng của mình. Nàng tự nói với lòng, hôm nay đã là giới hạn, nàng sẽ không bao giờ chủ động với ba thêm lần nào nữa.
– Chuyện hôm trước… là chuyện… cái quần lót đó hả? Ba tỏ vẻ không hiểu, hay là cố tình không hiểu. Không biết nữa!
– Không phải… Thuyền có chút giận dỗi, sao ba lại có thể không hiểu những gì nàng nói vậy, không lẽ phải nói thẳng ra là chuyện hai người chuẩn bị làm tình…
– Chuyện hôm trước ba không nhớ gì sao? Thuyền nói tiếp, có vẻ giận thật.
– Nhớ… nhớ… ba nhớ hết mà… Nhưng… ba đã nghĩ rất nhiều, sao ba có thể làm vậy được, con là con dâu, là vợ của thằng Phong…
– Ba có nhớ con nói là anh Phong… ghen với ba không? Ba có nhớ con nói anh Phong có… suy nghĩ… loạn luân không? Thuyền nói từ từ, cố nói ra từng chữ thật khó khăn. Không hiểu sao nói ra những lời này, bên dưới nàng đã rỉ ra một chút dâm thủy.
– Ba nhớ… nhớ…
– Ba nhớ là được rồi… Thuyền nói cụt ngủn, ra vẻ giận dỗi.
– Ba xin lỗi…
Không đợi ba nói dứt lời, Thuyền có vẻ giận dỗi, không nói gì thêm, vội xoay người, bước về phòng đóng cửa lại, vẫn không khóa trái. Nàng hy vọng những lời vừa nói sẽ làm ba hiểu là nàng đang muốn gì, ba là nông dân nhưng về ăn nói, ứng xử luôn là người rất nhạy bén. Nếu ba không hiểu, chẳng lẽ nàng phải thay đồ gợi cảm ra để đong đưa trước mặt cho ba bị kích thích?