Phần 71
Chúng tôi bước vào một phòng họp nhỏ trong bệnh viện, và được tường thuật lại…
Trưởng đội cảnh sát bắt đầu kể, vào khoảng 5 giờ 15 phút tối, chúng tôi nhận được một cuộc gọi, nói rằng kẻ tình nghi cố ý giết người, đang xuất hiện trên phố dùng dao cướp một trường mẫu giáo. Khi chạy đến hiện trường, chúng tôi thấy một ông già gầy nhưng khỏe mạnh dùng dao cứu bé gái khỏi tay nghi phạm, rồi dùng tay không vật lộn với nghi phạm, mặc dù bị nghi phạm đánh và đâm vào đùi và bụng dưới, nhưng ông vẫn chiến đấu với nghi phạm bất chấp sống chết. Sau khi chúng tôi đến khuất phục nghi phạm, ông đã không cầm cự nổi nữa và tôi ngất xỉu, nên chúng tôi đưa ông đến bệnh viện.
Khi chúng tôi biết rằng bé gái bị nghi phạm bắt cóc bằng dao là Mây, và người cứu Mây khỏi tay của tên cướp là cha, Thuyền và tôi đã ướt mắt.
“Mây thì sao? Con của tôi đâu rồi? Có chuyện gì với con bé không? Đội Trưởng, nói cho tôi biết.” Thuyền đột nhiên khóc và hỏi trong tâm trạng kích động…
“Đừng lo lắng. Con gái cô không sao. May mắn thay, ông ấy đã giải cứu con gái cô khỏi bọn côn đồ, nên con gái cô không bị thương. Bây giờ cô ấy đang ở nhà trẻ và được giáo viên chăm sóc.”
Thuyền và tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe.
“Phong, ba của anh đã bị đâm hai nhát để cứu Mây, và ông ấy gần như đã chết…” Thuyền ngay lập tức khóc với tôi sau khi nghe những lời của Cảnh Sát, và sau đó lao vào tôi trong vòng tay.
“Thuyền, không sao đâu, Mây không bị thương, và bố đã qua cơn nguy kịch. Không sao đâu, không sao đâu.” Tôi ôm chặt Thuyền và dùng lòng bàn tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô ấy. Sau đó tôi nói cảm ơn với đội cảnh sát.
Chúng tôi quay trở lại hành lang bên ngoài phòng cứu hộ. Thuyền vội vàng ngồi bên cạnh mẹ, cô nhẹ nhàng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có sao không.”
“Mẹ không sao, điều mẹ lo lắng nhất bây giờ là bố chồng của con. Ông ấy suýt chết để cứu Mây. Thuyền, bố chồng con là người tốt. Sau này con và Phong nhất định phải hiếu thảo nhớ không con.”
Nghe mẹ nói xong, Thuyền nghĩ đến cô và cha tôi, khuôn mặt xinh xắn bất giác đỏ bừng, rồi thì thào nói mẹ: “Mẹ ơi, con biết rồi mẹ”
“Mẹ, mẹ về nhà trẻ rước Mây giúp chúng con, có con và Thuyền ở đây, mẹ đừng lo lắng” Tôi nói với mẹ.
“Ừm, được rồi, mẹ đi đón Mây từ nhà trẻ về, Con ở đây xem bác sĩ cần gì, có gì thì gọi cho mẹ biết” mẹ nói với chúng tôi.
“Mẹ, chúng con biết rồi, mẹ đừng lo.” Tôi vội nói với mẹ.
Sau đó tôi đang đứng ở cửa phòng cứu, Thuyền cùng mẹ đi đến cuối hành lang rồi quay lại.
“Anh à, bác sĩ nói cha không còn nguy hiểm nữa nên không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng quá.” Thuyền an ủi tôi, nhưng cô ấy còn lo lắng hơn cả tôi. Cha tôi đã hy sinh mạng sống của mình cứu Mây. Đối với Thuyền, cô ấy rất biết ơn cha tôi, nếu không có cha tôi, có lẽ Mây…
“Mà sao bố lại đi tới trường mẫu giáo, điều này thật kỳ lạ” Thuyền tự hỏi.
“Chúng ta sẽ không biết cho đến khi bố tỉnh dậy sau ca mổ” Tôi cũng thấy rất lạ, nhưng giờ chỉ có bố biết chuyện này.
“Anh à, lần này bố bị thương rất nặng để cứu Mây, em nghĩ bố phải ở bệnh viện một thời gian.” Thuyền nói với tôi.
“Ừ, chúng ta đều phải đi làm, không có thời gian để chăm sóc bố, ← Chương trướcMục lụcChương sau →