Phần 21
Lúc thằng Miên chở cô đi, tụi nhân viên còn lại mới lục đục về, thằng nào thằng nấy say bí tỷ, chắc cả lũ mới rủ nhau đi nhậu quắc cần câu đây, kiểu này tối nay không biết lấy ai canh chừng đầm tôm nữa. Chỗ đầm tôm khá xa thị trấn trời cũng đã tối lắm rồi, dường như chỉ còn có cô Phương và thằng Miên băng băng trên đường trên chiếc xe cà tàng. Cô không còn ngại ngùng như cái lúc hắn chở cô đi nữa mà trên đường về, cô ôm hắn sát rạt, ép cặp vú vào lưng hắn. Đường đi tối thui, mắt không tỏ dám đâm đầu xuống ruộng, thằng Miên chạy xe mà nhấp nhấp mấy lần. Cô nghĩ thấy cũng nguy hiểm quá, biết vậy hồi nãy cô ở lại chỗ hắn luôn, sáng mai hãy về. Nhưng như thế thì ngại lắm, rủi có chuyện gì thì chết. Cả hai chạy một lúc mới đến thị trấn, đèn đuốc mới sáng sáng được một chút. Trời tối thui rồi nên hắn không ngại nữa, chở cô thẳng đến cổng khu tập thể luôn. Cô bước xuống xe. Lúc chia tay, mặt hắn chù ụ:
– Thôi… em về nha…
Cô Phương quay đi nhưng chợt nhớ ra gì rồi quay lại nói với hắn:
– Thực ra thì… khi nào rãnh… anh có thể ghé em chơi…
Thằng Miên nghe vậy thì mừng lắm. Nhưng hắn còn sợ sợ vì tính ra cô giáo vẫn là ‘ghệ’ của cậu chủ hắn, không biết lần sau cậu chủ có hào phóng để hắn chịch vậy không. Hắn ngần ngại:
– Làm vậy? Có tiện… tiện cho cô không?
– Ờ… hổng sao… chỉ cần anh báo em biết trước thôi… đừng đột ngột như bữa nay được rồi…
Thằng Miên muốn nhảy khỏi xe, nghe cô nói vậy cũng có lý. Bữa sau rủi thèm thèm, hắn có thể chịch lén cô cũng được mà. Cậu Cường nghe nói cũng nhiều mối, đâu phải chỉ có mình cô, đâu chơi với cô miết được, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cũng có cơ hội. Cô nói:
– Anh về cẩn thận… em thấy trời khuya… không đèn đường tối thui hà…
– Không sao… ơ – Hắn tính nói gì, nhưng chợt nhìn thấy mặt cô Phương đỏ đỏ, cứ liếc nhìn xuống đất, tự dưng hắn nãy ra một ý định táo bạo. Thằng Miên nói – Ờ… tính ra cũng nguy hiểm lắm… chạy không khéo cả người lẫn xe đâm đầu xuống ruộng luôn. Chắc anh… ơ…
Cô nói tiếp cái ý của hắn:
– … sao anh không kiếm chỗ nào nghĩ tạm… chờ sáng đường nhìn rõ rồi về…
– … vậy cũng hay… nhưng thị trấn này… anh đâu có quen ai…
– Vậy… vậy cũng khổ… thôi hổng ấy… lại… lại chỗ em nghĩ đỡ đi… sáng mai dìa…
Cù cưa nãy giờ cũng trúng ý, nhưng hắn vẫn sợ, hắn hỏi:
– Cũng được… nhưng liệu có phiền em không? Thằng học sinh đó…
Biết ý thằng Miên nói đến Cường, cô nói cho hắn an tâm:
– Hổng sao đâu… dạo này… nó… ý quên… ảnh cũng ít ghé ban đêm lắm… Tối nay chắc cũng đi chơi đâu đó rồi… chắc hổng sao đâu.
Thằng Miên nhớ đến cái mặt gớm gớm của Cường, cũng đúng, chắc cậu ta đêm nay không đến đâu. Nghĩ vậy nên hắn nói:
– Vậy thôi… cho anh làm phiền em một bữa nghen…
– … phiền hà gì… khách sáo quá hà…
Vừa nói, cô vừa quay đít ỏn ẻn đi lên. Thằng Miên vất đại cái xe máy vào bụi rậm rồi hí hửng chạy theo cô giáo. Lúc cô đi đến chân cầu thang là hắn đã chạy theo rồi. Không có ai, hắn sờ mông cô một cái. Cô Phương không nói gì để yên cho hắn sờ. Giờ thân hơn rồi, cô mới hỏi thăm hắn tên gì, hắn kể tên nhưng nói cô cứ gọi hắn là Miên như mọi người vẫn gọi hắn, vì nghe vậy hoài cũng quen rồi. Biết thằng Miên nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng vóc dáng hắn cao lớn, vượt trội nhìn cũng đàn ông lắm nên cô Phương gọi hắn là anh, xưng em cũng đỡ ngại hơn khi xưng hô vậy với Cường. Cô không kể chuyện của mình và Cường cho hắn nghe nhưng dặn hắn đừng nói ai nghe. Thằng Miên hứa với cô mà cười trong bụng, hắn ngu gì kể, kể ra thì cậu Cường chắc thủ tiêu hắn luôn.
Mang tiếng là ở tạm nhà cô nghĩ ngơi đến sáng về nhưng thằng Miên và cô Phương có ngủ miếng nào đâu. Vô tới nhà là hắn nhào vô, bốc hốt cô liên tục. Thằng Miên nghĩ phận mình biết chừng nào mới có cơ hội được ăn nằm với một vóc dáng yêu kiều thướt tha như vậy nên giờ có cơ hội hắn phải tranh thủ từng phút từng giây. Nếu như là Cường, lúc trước khi ngủ lại chỗ Phương thì chịch cô chừng hai ba cái trong đêm là cùng, rồi hai cô trò mệt quá ôm nhau ngủ. Thằng Miên này khoẻ như trâu, hắn chịch liên tục, lật qua lật lại bắt cô chịch mọi tư thế. Nhiều khi mệt quá, cô ngủ thiếp đi, giựt mình dậy vẫn thấy hắn hì hục trên thân thể mình. Từ lúc bị ăn hăm doạ ở cổng trường, cô đi với hắn chưa đầy 24h đồng hồ mà không đếm nổi hắn đã chịch mình bao nhiêu lần.
Thằng Miên chịch cô đến gần sáng, thấy bất tiện nên tờ mờ sáng là mặc đồ bỏ đi. Cô nằm trên giường đơ ra như cái mền rách, thân thể bầm dập với sự cuồng nhiệt của hắn suốt đêm qua. Từ đó đến giờ chưa có bao giờ như đêm qua, Cô cứ nghĩ mình thức trắng đêm để chịch luôn đó chứ. Phải đến lúc mặt trời lên cao, cô mới nhỏm người dậy, dọn dẹp sơ mọi thứ rồi đi vào nhà tắm. Cô Phương tắm rửa chút xíu thì thấy máu bắt đầu ra từ trong người. Cô cũng tính được ngày mai là đến ngày đèn đỏ của mình nên mới để thằng Miên nó chơi dữ vậy, thoải mái vậy. Chắc có lẽ tại nó dọng cô mạnh quá làm rung tử cung nên kinh nguyệt nó đến sớm hơn. Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần lót và băng vệ sinh lại, tìm cái gì ăn được chút xíu là hai mắt híp lại. Cô lên giường ngủ, cả ngày thứ bảy không đi đâu nổi luôn.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →