Phần 24
Đến đầu giờ chiều, thằng Cường đến nhà cô học như mọi khi. Hôm nay cô mở cửa đợi hẵn cậu ta, cô mặc quần áo chỉnh tề và nhìn mặt có vẻ nhăng nhăng. Cường đi vào nhà vô tư hỏi:
– Chào em… chuyện gì mặc mày chù ụ vậy?
Cô giận quá, hỏi thẳng cậu ta:
– Cường… em… hỏi anh… chuyện thằng Miên… là anh sắp đặt phải không?
Cường hơi ngạc nhiên, cậu ta lắp bắp:
– Thằng Miên… thằng Miên nào…
– Thì thằng Miên ở trại tôm của ba anh chứ thằng Miên nào… anh… anh xếp đặt cho nó hãm hiếp em… rồi chơi em phải không?
– Ơ… không có… ơ thì… cũng đúng…
– Anh nói sao em không hiểu?
– Ơ… mà ai nói em nghe chuyện này… bộ thằng Miên nói hả?
– Không… không phải nó… anh đừng hỏi… vậy đúng là chuyện thằng Miên… anh là tác giả?
– Ơ thì phải?
– Sao anh dám làm vậy?
– Ơ anh…
– Sao anh gạt em?
Thấy cô có vẻ giận dữ, thằng Cường cũng sợ, cậu ta nói:
– Em bình tĩnh… tại anh thấy em thích… nên anh mới biểu nó chơi em…
– Anh… sao anh dám nói vậy? Anh nghĩ em là loại người nào… sao lại tuỳ tiện kêu người ta chơi em… anh biết… anh biết làm vậy em sợ lắm không…
– Thôi em đừng xạo… anh thấy em bị thằng Miên chơi cũng sướng quá trời…
– Làm gì có chuyện đó… lúc nó hãm hiếp em… em sợ lắm anh biết không?
– Em xạo quá đi… coi nè…
Vừa nói Cường vừa lấy máy ra cho Phương coi cái đoạn mà cậu ta quay khi thằng Miên nắc cô rồi xịt tinh dịch lên mặt mũi của cô. Cô giận hơn:
– Anh… anh quay phim em ah…?
– Thì quay làm kỹ niệm thôi… em làm gì dữ vậy?
– Sao anh nỡ đối xử với em như vậy?
– Đối xử sao… anh cho em sướng quá rồi… anh còn chưa nói… em nói làm gì?
– Anh… anh nói vậy mà nghe được hả… anh nghĩ em là loại người gì… bộ cho ai chơi em cũng được sao. Hay là… anh thấy em vậy rồi… anh coi thường em đúng không?
Thằng Cường bực bội:
– Không… trời ơi… hôm nay em làm sao vậy… em nói chuyện gì đâu không vậy?
Cả hai tranh luận dữ dội, cô Phương mắng Cường, lúc đầu cậu ta còn nhịn, về sau nóng gà chửi lại cô. Cô mắng Cường nói dối, Cường bảo cô đạo đức giả, dâm lắm mà còn bày đặt. Lúc Cường nói vậy thì cô không nói gì nữa, chỉ ôm mặt khóc nức nở. Cô khóc dữ quá làm thằng Cường nhìn cũng bực bội. Cậu ta định chạy lại ôm cô an ủi nhưng cô xô cậu ta ra. Cường tức tối mắng cô thêm vài câu rồi quay ra bỏ đi, để lại cô một mình khóc lóc trong phòng.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →