Đời học sinh - Quyển 1

Phần 114

Chương 114/154
Phần 114

Một cô bé ngây thơ như Ngọc Phương thì nên đi cùng với những thằng cố tố chất, điều kiện hơn tôi gấp mấy lần mới xứng đáng, còn tôi thì chỉ riêng Hoàng Mai thôi thì đã không thấy xứng với em rồi, đó là lí do vì sao tôi không thể đáp lại Ngọc Phương trong cái tình cảnh éo le này:

– Phương ơi! Phương đang ở đâu vậy? – Tôi gào thét trong mưa chỉ mong em sẽ lộ diện.

Thế nhưng không có gì ngoài những tiếng lá cây ướt sũng khua nhau nghe xào xạc.

– Nếu Phương còn ở đây thì hãy ra gặp mặt Phong đi!

Lần này chỉcó những tiếng mưa rơi lách tách trả lời tôi mà thôi.

Hết hy vọng thật rồi, từ nay chắc bé Phương sẽ không muốn gặp mặt mình nữa, cô ấy thế nào cũng nghĩ rằng mình là một tên sở khanh, xấu xa, chiếm đoạt tình cảm của con gái, là kẻ thù của phụ nữ lúc nào cũng đem lại thương đau cho họ, và còn nhiều nhiều điều khác nữa…

Chằng còn cách nào khác, tôi đành quay lại chỗ giữ xe mà lết thần tàn như chuột lột về nhà, ngay cả đến ông chủ giữ xe còn phải giật mình khi thấy tôi đi lật lờ như một cái xác sống vậy, nhìn kinh tởm, dị hợm đến phát sợ.

Nhưng nếu như thế thôi thì vẫn chưa đủ tàn đâu, Sài Gòn hễ mưa thì lại ngập, nhất là ở chỗ của tôi một khi đã ngập thì nước lênh lán như biển, đã vậy mà mấy ông lái xe hơi, xe máy các kiểu cứ phóng nhanh vun vút qua làm nước mưa, nước sình cứ bắn tung tóe vào người tôi như đạn pháo.

Xui hơn nữalà lúc quẹo qua khúc cua về nhà thì tôi lại vấp trúng ngay cái ổ voi chưa kịp sửanên cả người và xe cứ chúi nhũi xuống mặt đường đầy nước sinh bùn hôi tanhtrông phát tởm, trông phát khiếp nhìn muốn nôn cả bữa tối ra ngoài.

Phải khó khắnchậc vậc lắm tôi mới lết cái xe cà khổ của mình về tới nhà được, ấy vậy mà vẫn chưa hết xui đâu, vừa mở cửa nhà ra thì đã thấy Hoàng Mai ngồi chờ ở ghế sofa với vẻ mặt hết sức khó chịu rồi, có vẻ như cơn giận kiềm nén đã lâu nên gặp tôi là em xả ra ngay không kịp chào hỏi:

– Anh đi học gì giờ này mới về?

Tôi thì chẳng còn hơi sức đâu để mà mở miệng nữa, em vừa hét xong câu đó là tôi ngã bệch ra cả sàn nhà luôn, vừa thở hồng hộc mà mắt cứ mở trao tráo, thi thoảng tôi cố vuốt nước mưa lăn trên mặt nhưng chả được, tay chân tôi hoàn toàn kiệt sức rồi, bây giờ chẳng thua gì cọng bún thiu cả.

– Phong, bị gì vậy? Anh ngồi dậy đi! – Hoàng Mai hối hả lấy cái khăn lau mặt cho tôi.

– M… mệt… quá rồi! Không nói được nữa! – Tôi thiều thào trong cơn mê.

– Bị sốt rồi, trời ơi sao lại dầm mưa thế này! – Em sờ trán tôi hốt hoảng.

– Anh… xin… lỗi, anh… về… trễ!

– Giờ này còn xin lỗi gì nữa chứ, Phong cứ nằm đấy đi, để Mai lấy chai dầu gió đã!

– Đừng đi mà, đừng có bỏ anh… – Tôi kéo ghì tay em lại.

– Không được đâu, phải lấy dầu gió xoa cho anh để ấm người đã! Không khéo bệnh lại nặng hơnđó!

– Không cần! Em ở lại đi! – Tôi càng giữ tay em chặt hơn.

Dường như đã bí cách với một tên cứng đầu bị sốt như tôi nên Hoàng Mai đã sử dụng vũ khí cực kì khủng khiếp, đó chính là:

Bé ơi, ngủ đi.

Đêm đã khuya rồi.

Để những giấc mơ đẹp.

Sẽ luôn bên em.

Bé ơi, ngủ ngoan.

Trong tiếng ru ời.

Vầng trăng, đợi em.

Cùng bay vào giấc mơ.

À ơi, à ơi, à à ơi…

Vừa hát em vừa lấy chiếc khăn lau đi những chỗ ướt trên người tôi cùng với đó là những cử chỉ vuốt tóc, vuốt luôn cả mi mắt của tôi chùn xuống làm tôi cứ buồn ngủ không thể nào tả được. Giọng hát của em đã hay sẵn rồi, giờ cộng thêm lời hát ru ngủ của “chúc bé ngủ ngon nữa” thế nên chẳng thế nào khác được, tôi dần dần, dần dần chìm vào giấc ngủ trong lời ru nhẹ nhàng, êm dịu của Hoàng Mai…

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →