Phần 12
– Ơ! Ra chơi Phong không đi vận động hở – Em Mai ngạc nhiên hỏi.
– Thôi có một mình mà đi đâu!
– Thế bạn của Phong đi đâu rồi!
– Ầy… cái bọn đó vừa nghe có hốt gơn ở đâu bên A6 gì đấy nên đi hết ráo!
– Phong không đi theo sao?
– Lớp mình cũng có vậy đi chi cho mệt!
– Là ai?
– Thì Mai đó… – Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, đáp gọn ơ.
– Thiệt hở…
– … Ớ… à… thì… thiệt! – Tôi giật mình tỉnh giất vì biết mình vừa lở lời.
– Thế Phong có muốn đi can – tin với hot girl hông nè?
– Đi can – tin hở…
– Sao thế? Chê Mai xấu phải hông?
– Ớ không… không, đi liền. – Tôi luốn cuống dẹp đống tập sách tiết trước vào cặp.
Dọc hành lang, tôi lại được dịp dùng đôi tai của mình hết công suất…
– Thằng đó nữa kìa tụi bây!
– Sao toàn đi với gái đẹp thế?
– Sướng ghê ha?
– Ước gì tao được như thằng đó.
Khà khà! Khác với mấy lần trước, lần này toàn là những câu tâng bốc tôi lên chín tầng mây khi chúng tôi đi ngang qua các lớp, có lẽ tụi nó đã chấp nhận một điều là tôi quá là đẹp trai nên không còn dèm pha nữa, ấy thế mà lại có thằng chốt một câu làm tôi muốn xung thiên:
– Osin của ẻm đó…
Gần đến can – tin, tôi và Mai sựng lại khi thấy bọn côn đồ bữa trước án ngữ trước mặt, Hoàng Mai sợ sệch nép sau lưng tôi:
– Cô thì giỏi rồi, vừa rời khỏi tôi là kiếm được thằng khác thế chỗ ngay! – Tên cầm đầu hếch miệng.
– Tôi với anh chẳng còn gì nữa, đừng có bám theo tôi! – Em Mai càng nép sát tôi hơn.
– Chậc… Tôi chỉ muốn xem cô ở cạnh thằng nhóc này có tốt không thôi!
– Đó là việc của tôi, không cần anh phải quan tâm.
– Hừ… với thằng nhóc này sao.
Trong đời tôi ghét nhất bị ai gọi bằng nhóc, máu nóng sôi ùng ục, tôi không còn tự chủ được bản thân nữa liền vòng tay ra sau ôm Hoàng Mai vào người, giơ nắm đấm trước mặt nó mà nắm lại nghe rơm rớp:
– Hoàng Mai bây giờ sống với tao rất tốt, tụi bây khôn hồn thì tránh đường, nếu không đừng trách!
Vừa nghe xong bọn nó sợ sệch như còn nhớ mấy đòn đánh của tôi hôm trước nên nép sang hai bên.
Đi qua được một đoạn cái thằng cầm đầu tru tréo lên.
– Vụ trên sân thượng mày mạng lớn lắm đấy con ạ, Nhưng lần sau đừng có hòng mà yên với tao, mày với Hoàng Mai đấy, tao chơi sát ván luôn, chờ mà coi…
– Để xem… – Tôi lạnh lùng đáp chẳng thèm quay đầu lại.
Ra đến can – tin, cầm lấy chai nước suối tu một hơi hết sạch mà chưa thấy hả giận, tôi ngồi thừ ra một chỗ, chai nước đã bị bóp dẹp lép từ lúc nào.
– Mai xin lỗi vì đã kéo Phong vào chuyện này! – Nhỏ vâng vê ta áo dài giọng yểu xìu.
– Không! Phong không trách gì Mai hết, Phong chỉ tức là tụi nó chơi hèn hạ quá!
– Thôi… hay là Phong đừng tham gia vào chuyện này nữa, để… Mai tự giải quyết!
– Hừ… Giải quyết được gì chứ, bọn nó thấy Mai là nhào tới còn không kịp!
– Ừ… ừ! Xin lỗi… – Em mím môi, mắt đã bắt đầu đỏ lên.
Tôi chợt thấy mình lỡ lời nhưng cơn tức vẫn còn trong đầu nên lại hỏi em tiếp nhưng nhẹ giọng hơn.
– Vậy giữa Mai mà hắn đã xảy ra chuyện gì?
– Chuyện này…
– Đã đến nước này rồi, Mai mà không nói ra thì Phong không tài nào giúp được đâu…
Lưỡng lự một hồi Mai cũng bắt đầu kể…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →