Đời học sinh - Quyển 1

Phần 140

Chương 140/154
Phần 140

Y theo lời Lam Ngọc, Hoàng Mai tức tốc chạy đến đón lấy hai ống tay áo của em rồi tỉ mỉ băng bó vết thương cho tôi. Nhìn hai ống tay áo giờ đây đã thắm đẫm màu máu, tôi càng quyết tâm phải kết thúc chuyện này cho bằng được để những chuyện không hay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Thế nên khi Hoàng Mai vừa băng xong thì tôi đã vùng dậy ngay:

– Phong, vết thương mới băng đó, không thể động mạnh được! – Hoàng Mai gọi với theo.

– Không có gì đâu! Thà đổ một chút máu mà mọi chuyện kết thúc! Cứ tin ở anh đi! – Tôi mỉm cười tự tin lao đến chỗ của Lam Ngọc.

Do bị áp chế số đông 3 đánh 1 nên em chỉ đỡ đòn rồi lùi ra xa chứ không thể nào áp sát tấn công tụi nó được. Hiểu được tình cảnh đó tôi liền sấn tới dùng liền hoàn tam quyền làm bất ngờ một tên trong số đó rồi nhanh tay thó chặt lấy hai tay của nó:

– Ngọc, lên đi! – Tôi thét lớn ra hiệu.

– Cúi xuống… – Em lao đến thét lớn.

Khi tôi vừa hụp đầu xuống thì Lam Ngọc cũng vừa xoay hông tung một cú đá bằng gót chân vào ngay mặt của tên đó làm nó choáng váng đổ gục ngay tại chỗ.

Hai tên còn lại thấy nguy liền xông vào tôi một lượt nhằm lấy số đông uy hiếp đối phương. Nhưng khi vừa xông đến thì Lam Ngọc cũng đã kịp có mặt tại đó và giáng ngay một đòn tay mở vào ngực một tên làm nó bật lùi mấy bước. Tên còn lại vì bất ngờ nên chỉ kịp đánh trả Lam Ngọc một đòn rồi bị em dùng đòn uchi uke gạt tay qua một bên mà đấm một đòn mạnh vào ngay chấn thủy làm nó gục không kịp ngáp.

Bất ngờ từ đằng sau, tên bị đánh úp vào ngực lúc nãy toang vung tay đánh lén em. Thấy thế, tôi liền lao đến đánh bật tay của nó ra rồi sử “tứ chỉ” vào 4 vùng trọng yếu phía trước làm nó ôm bụng phòng ngự. Liền đó tôi nắm lấy hai vai của nó mà xuất sát chiêu xuyên phá cước đạp xoắn thẳng vào bụng khiến nó văng xa hết mấy mét rồi gục luôn tại chỗ.

Xong xuôi rồi, tất cả kẻ địch đã bị hạ gục, mặc dù gặp một chút ít khó khăn nhưng chung quy lại thì kế hoạch của tôi đã thành công rồi. Cả Hoàng Mai lẫn chiếc vali tiền đều được an toàn mà không bị mất mát gì, duy chỉ có cánh tay của tôi là bị thương chút đỉnh thôi. Quả thật là lúc bàn tính kế hoạch tôi không hề lường trước được lão lại có vũ khí nên mới gặp khó khăn đây mà.

Nhưng nhắc đến lão thì cả tôi lẫn Lam Ngọc đều giật mình vì lão đã không còn ở chỗ lúc nãy nữa. Bất giác xoay người ra sau theo linh tính mách bảo, thì đúng thật là lão bây giờ đang kề dao uy hiếp Hoàng Mai, còn mẹ em bây giờ đang nằm sõng soài dưới đất, trên mặt vẫn còn vết tích do bị đánh.

– Sao mà… – Tôi thất thần.

– Hề hề, nhất đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén đâu! Tụi bây làm sao mà qua mặt được tao chứ?

– Vậy bây giờ ông muốn gì đây?

– Đơn giản thôi, mày trói con nhỏ đó lại cho tao! – Lão chỉ ngay mặt Lam Ngọc.

– Nhưng dây trói chỗ nào chứ?

– Mày lấy miếng vải đang băng vết thương của mày kìa!

– Này, ông đừng có quá đáng! – Lam Ngọc gằn giọng.

– Giờ tụi bây có làm không, nếu không làm thì đổi mạng với con Mai đi!

– Được, tôi làm!

Thế nên tôi đành cắn răn đưa cánh tay cho Lam Ngọc cởi từng lớp băng vết thương ra. Do chỉ mới băng bó thủ công nên bây giờ cởi đến đâu, vết thương ứa máu đến đấy, đau không thể tả. Lam Ngọc vì mở băng quấn cho tôi nên bàn tay em cũng đã dính bê bết máu. Nhưng dù cho có dính máu đến đâu thì tôi vẫn nhận ra rằng, cánh tay của Lam Ngọc đang đổ mồ hôi rất nhiều, nói đúng hơn là khắp người của em đang đổ mồ hôi đầm đìa. Từng giọt từng giọt mồ hôi cứ lăn dài trên má em ướt đẫm như tắm, có phải em đang rung?

Đúng, em đang rung, em đang rất hoảng loạn khi thấy máu cứ ứa ra khỏi cánh tay của tôi. Có đôi lúc một thắt rút nhỏ của dải băng mà mọi thường chỉ cần kéo ra một tí là đã tháo được rồi ấy thế mà em với đôi bàn tay rung rẩy của mình phải chậc vậc lắm mới tháo ra được.

Thấy vẻ bối rối của Lam Ngọc như thế, tôi cũng cố gượng một nụ cười trấn an:

– Không sao đâu, Ngọc cứ nhanh tay đại đi!

– Phong có đau không, máu nhìu quá!

– Không hề đâu, con nhà võ mà!

– Này, chúng mày có nhanh lên không hả? – Lão sốt sắng gắt lớn.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →