Đời học sinh - Quyển 1

Phần 28

Chương 28/154
Phần 28

Suốt từ bữa ở nhà thằng Toàn đến mấy ngày sau vì mãi lo làm quà cho Mai với lại còn phải suy nghĩ những lời nói của thằng Toàn nữa nên tôi cứ ngẫn ngơ ra như người mất hồn, quên trước quên sau.

“Giờ mày phải chọn một trong hai thôi, Chọn Mai thì đừng có cò ke nhiều với Lanna và Phương nữa còn nếu muốn duy trì mối quan hệ với Phương và Lanna thì phải dứt khoát để nhỏ Mai tự giải quyết chuyện của mình, nhỏ có phải là con nít đâu. ”

– Phong, stand up, please!

– Dạ, dạ cô gọi em! – Tôi giật mình.

– Dịch dùm các bạn từ “money”!

– Ơ… con khỉ ạ!

– Em đang trêu cô đấy hả Phong, “money” chứ không phải “monkey”!

– Dạ nghĩa là “tiền” ạ.

– Được rồi ngồi xuống tập trung lại cho cô, please!

– Hé hé, nói như mày chắc bọn nhà giàu nào cũng nuôi một bầy khỉ nhỉ? – Toàn phỡn trêu đểu.

– Khĩ bố mày, tao đạp xoắn mày bây giờ!

Môn mũi nhọn còn vậy, huống chi mấy môn khác…

– Phong! Đứng lên!

– Ớ… dạ thầy!

– Ngườinguyên thủy dùng công cụ lao động gì?

– Ơ… là… là!

– Dùng gì? – Thầy nhíu mày.

– Dạ… dạ là rựa… với mã tấu ạ.

– Để làm gì? – Thầy trợn mắt.

– Dạ… là để… canh tác với… phân chia địa… bàn nếu cần! – Tôi bối rối nhắc lại cái câu tôi đùa với Hoàng Mai.

– Hố… hố… hố… há… há… há – Tiếng cả lớp cười giòn giã.

– Em đùa với tôi đó à, trừ 2 điểm vào bài kiểm tra 15 phút.

Đấy là giờ lịch sử, còn giờ vật lý thì:

– Phong!

– Hả… ủa… dạ thầy.

– Chuyển động tịnh tiến là gì?

– Dạ… Thưa thầy tịnh là đứng yên, tiến… là đi tới nên tịnh tiến là…

– Hí… hí… – Đã có một số tiếng cười khút khít.

– Sao? Là gì? – Thầy ngạc nhiên.

– Là chuyển động sao cho mình đứng yên mà vẫn đi tới trước được – Tôi nhắm mắt trăn trối.

– Há… há… há – vẫn là tiếng cười giòn như bắp ran của lớp tôi.

Ờ dưới cuối dãy thằng Toàn đã nắm tay lại bật ngón cái lên mà quệt nước mắt. Thằng quỷ đó lúc nào cũng thế.

– Điểm 0 kiểm tra miệng Phong nhỉ? – Thầy ôn tồn chốt điểm.

– Dạ! – Tôi thất thiểu.

Vậy đấy, trong vòng 5 ngày từ thứ 2 đến thứ 6 tôi hoàn toàn gặp xui. Bình thường thìkhông kêu, lựa ngay lúc đang bế tắc lại cứ nhè tôi ra mà kêu suốt. Hết điểm 0môn lý lại đến trừ 2 điểm kiển tra 15 phút môn sử còn gì khổ bằng chứ, híc! Làmmấy đứa trong lớp được xem gala cười miễn phí mấy ngày liền.

Ấy thế mà mấy nàng lại không tha, cứ hỏi rối rít lên:

– [Phong hôm nay bị làm sao thế? ] – Nhỏ Phương thắc mắc.

– Ớ… bị giựt hụi!

– [Đáng ghét, người ta hỏi thăm mà cứ giỡn]

Thế là tôi lĩnh ngay cú giẫm chân mang đậm thương hiệu Ngọc Phương.

– Nè, làm gì Phong cứ như người mất hồn vậy? – Mai tròn mắt.

– Vừa bị sàm sỡ!

– Ơ… Phong đêu…

Lại lĩnh thêm cú véo hông cật lực của Hoàng Mai nữa.

– Hê! Mấy hôm nay sao vậy? – Lan hấp háy mắt.

– Nhớ bộ “thoải mái” của Lan ấy mà!

– Hơ… Phong háo sắc…

Cuối cùng là cái cốc đầu thần thánh của Lan mắt biếc. Kết quả là tàn tật từ đầu tới chân, híc!

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →