Đời học sinh - Quyển 1

Phần 35

Chương 35/154
Phần 35

Màn đêm buông xuống trong một con hẽm cụt vắng người qua lại, một trận đấu ác liệt vừa kết thúc với phần thắng nghiên về những tên hậu bối vô danh tiểu tốt trong giới võ học, mà kẻ thua cuộc không ai khác đó chính là cặp bài trùng song sát Cầu Cống lừng lẫy Quận 4, giờ đây đã hoàn toàn bị hạ gục và đang nằm sõng soài trên mặt đất. Người ta thường nói, “trường giang sóng sau xô sóng trước” là thế, không ai có thể đứng đầu hoàn toàn và mãi mãi cả, núi cao còn có núi cao hơn huống chi những hậu bối như tôi và Lam Ngọc đây tuy không mạnh mẽ bằng bọn chúng nhưng đã sử dụng đến trí óc của mình mà lật ngược thế cờ.

– Ngọc này, cô đai gì thế hở? – Tôi hổn hển.

– Đai đen nhị đẳng! – Nhỏ buông một câu xanh rờn.

– Ặc, con gái con đứa… – Tôi trợn mắt.

– Thì sao… – Nhỏ nhíu mày, mặt lạnh băng.

– Thì hợp… hợp chứ, hề hề? – Tôi rùng mình vì cái lườm đầy hàn khí của nhỏ.

Tôi ngạc nhiên vì trình độ của nhỏ thì cũng là hợp lí thôi. Thông thường mà nói, muốn lên đai đen nhất đẳng thì phải ngót hơn 3 năm tập luyện, vậy mà nhỏ này lại nhị đẳng, không thể tưởng tượng được nhỏ này tập luyện đến cỡ nào.

– Thôi thì lo cho Hoàng Mai của cậu đi! – Nhỏ thở hắc mệt mỏi.

– Hoàng Mai, khoang… Hoàng Mai đâu… cả tên Vũ nữa? – Tôi giật mình nhìn dáo dác xung quanh.

Trong màn đêm tĩnh mịt không trăng, nhưng với ánh đèn đường le lói, tôi có thể thấy rõ tên Vũ khốn kiếp đang dùng dao uy hiếp Hoàng Mai mà tìm cách chạy trốn.

– Đứng lại cho tao? – Tôi gắt lớn.

– Tụi bây làm gì, cấm lại gần tao! – Hắn hốt hoảng dí dao vào cổ Hoàng Mai.

– Khôn hồn thì bỏ con dao xuống, cậu sẽ nhẹ tội hơn đấy! – Lam Ngọc lườm hắn lạnh băng.

– Tao mà tin cái bọn dị nhân như tụi bây sao, lùi lại hết! – Hắn càng kề dao vào cổ Hoàng Mai sát hơn, một ít máu đã ứa ra.

– Mày định làm gì, thả Hoàng Mai ra! – Tôi điên tiết.

– Lùi lại hết cho tao, nếu không, tao sẽ chết chung với Hoàng Mai đấy!

– Hức… Mọi người cứ đánh hắn đi, đừng lo cho mình! – Mai kìm nén nước mắt.

– Không được, mục đích Phong đến đấy là cứu Mai mà!

– Được rồi! Bây giờ tất cả lui lại cho tao! – Nó trợn mắt.

Xét thấy tên Vũ đang bị dồn vào đường cùng, có thể làm bất cứ điều gì để bảo toàn mạng sống của mình, nên tôi không dám làm liều mà thách thức với nó. Cách duy nhất lúc này là làm theo những điều nó nói thôi. Thế nhưng nhỏ Ngọc lại không nghĩ như thế…

– Mày làm gì thế con kia? Sao không lui ra? – Tên Vũ hoảng hốt.

– Phải đó Ngọc, lui lại đi, Hoàng Mai đang trong tay hắn đấy. – Tôi cắn răng nói khẽ.

Thế nhưng nhỏ chẳng quan tâm, càng tiến gần đến tên Vũ hơn:

– Đứng lại, đứng lại! – Tên Vũ rung rẩy.

– Tôi không tin là cậu dám làm gì Hoàng Mai đấy!

– Sao tôi lại… không dám chứ?

– Uầy, một tên bám váy mẹ như cậu thì làm được cái gì chứ? – Nhỏ lạnh lùng tiền về phía trước.

– Làm gì kệ tôi, lui ra!

– Không phải sao? Tiền bạc, quyền thế, xưng quyền trong trường. Có cái gì mà không phải mẹ cậu ban cho?

– Thì sao… chứ?

– Nhưng nếu mà ba câu biết điều này thì sao?

– Kệ ông ta, ông ta đi công tác rồi, không có ở đây! – Hắn rụt rè.

Bỗng nhiên nhỏ đổi sắc mặt 180 độ:

– Ơ chào bác trai, sao bác biết mà đến đây ạ!

Tức thì, tên Vũ hốt hoảng mà ngoáy ra đằng sau nhìn dáo dác. Nhưng tuyệt nhiên không có gì ngoài ngỏ hẻm vắng tanh không một bóng người.

– Con nhãi mày… – Hắn thất kinh quay lại.

Khi mà tên Vũ chưa kịp nhận biết được sự việc, nhỏ Ngọc đã lao đến, đánh bật con dao trên tay tên Vũ đập vào vách tường nghe leng cheng đến chói cả tay…

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →