Phần 37
Một lúc lâu sau, tụi thằng Toàn cũng tất tả chạy đến, đứa nào đứa nấy đều nhễ nhãi mồ hôi, mặt cắt không còn một giọt máu. Dường như nhỏ Ngọc đã nói cho tụi nó biết hết sự việc nên vừa gặp tôi là vào đề luôn:
– Nhỏ Mai bị sao rồi, có bị bọn nó làm gì không? – Khanh khờ láu táu.
… Cốp… – Một cái cốc đầu thấu trời.
– Mày ăn nói kiểu gỉ kì vậy, không biết ý tứ gì hết! Hề, vậy Mai bị bọn nó đụng chỗ nào rồi… – Toàn phỡn hóng hớt.
… Cốc… – Thêm một cái nữa.
– Thôi đi hai ông, toàn nói bậy bạ. Tránh ra chỗ khác… – Nhỏ Ngọc cau có.
– Thôi được rồi mấy bạn nữ coi sao chỉnh chu lại cho Hoàng Mai đi nhé, bọn con trai tụi tôi ra ngoài ngõ đợi… – Tôi nhẹ giọng.
– Ừ, để tụi tôi… – Kiều ẹo nhanh nhẩu.
Chợt thấy em Lan đang bước đến, tôi bỗng gọi tên nàng trong vô thức:
– Lan…
– Sao… Bạn kêu mình đấy à… – Nàng buông một câu lạnh băng.
– À… ừ, cảm ơn vì lúc ở quán karaoke đã nói giúp Phong… – Tôi bối rối nhất thời không biết nói chuyện gì.
– Mình chỉ thấy sao nói vậy thôi, chẳng phải bạn tự giải vây cho mình đấy sao? – Vẫn giọng nói lạnh giá.
– Ừ, thì vậy… – Tôi chẳng biết nói gì hơn.
– Hết chuyện rồi, mình đi lo cho bạn… gái của bạn nhé! – Nàng nhấn mạnh hai chữ “bạn gái” làm tim tôi đau như dao cắt.
– Phong… Phong cảm ơn trước! – Tôi ấp úng.
Nàng không nói thêm một lời nào nữa, quay gót bước đi trong sự đau khổ cùng cực của tôi.
“Xin lỗi Lan, anh đã nợ em rồi” – Tôi thở dài bước đi.
Ngay cả nhỏ Phương cũng thế, tôi gọi nhỏ, nhỏ nhìn tôi, nhưng nhìn mà như không nhìn, bởi cặp mắt bây giờ của nhỏ nhìn xa xăm đến lạnh lùng, tôi tưởng chừng như hóa đá bởi cái nhìn của nhỏ… Vậy là, bao công sức giúp nhỏ hòa đồng với mọi người của tôi đến đấy coi như công cốc, nhỏ đã trở lại con người thật của mình, thậm chí còn hơn cả tưởng tượng…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →