Đời học sinh - Quyển 1

Phần 39

Chương 39/154
Phần 39

Phần chính của bữa tiệc cũng đã đến khi mà Hoàng Mai đặt chiếc bánh kem sinh nhật lên bàn, chính thức mở màn buổi tiệc…

– Dzôôôô… Cắt bánh đi bà con… – Khanh khờ hớn hỡ.

– Cốp… này thì cắt – Toàn phỡn chơi đểu.

– Làm gì cốc đầu tao… Bánh kem đó không cắt…

– Chưa thổi nến cầu nguyện, cắt cắt cái đầu mày á… – Thằng Toàn trợn mắt.

– Ờ ha, quên… Thôi, cấm nến rồi thổi đê…

– Cốp… này thì thổi… – Bác Toàn lại chơi đểu.

– Gì nữa mạy? Không thổi nến sao ăn…

– Thổi, thổi cái đầu mày, sinh nhật mày hả…

– Rồi mệt quá, làm gì làm đê… – Khanh khờ khoanh tay, ngồi xuống ghế.

– Cốp… – Lại một cái cốc.

– Thằng cờ hó, tao làm gì đâu mày cốc tao…

– Thì mày mới bảo làm gì làm mà… – Toàn phởn nguy hiểm vô cùng.

– Tổ bà mày, gahhhh… – Khanh khờ điên tiết, vật thằng Toàn xuống ghế mà cú lét làm mấy nhỏ con gái hốt hoảng la toáng lên.

– Ahhhh, giết người, bớ… giết… – Toàn phởn vùng vẫy, thở không ra hơi.

– Thôi đi hai cái ông này, quậy phá quá… – Nhỏ Ngọc nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

– Tại cái thằng cô hồn này giỡn trước nè… – Khanh khờ đay nghiến.

– Ai bảo mày cứ hóng hớt làm giề… – Toàn phỡn cười đểu.

– Rồi, trật tự đi… Để Hoàng Mai còn cầu nguyện…

– À mà phải hát trước chứ nhỉ… – Em Lan lần đầu lên tiếng.

– Phải ha, sinh nhật mà không hát chúc mừng thì còn gì là sinh nhật… – Nhi lùn vỗ bép vào tay.

– Có bạn nào giúp mình cắm nến không? – Em Mai gãi đầu.

– Rồi để Phong cắm cho… – Tôi nhanh nhẫu.

Được tôi tự tay cắm nến, em Mai mỉm cười vui hơn bao giờ hết, nụ cười ấy cứ xoáy vào tim tôi làm tôi cứ bối rối, không cắm nến vào bánh được…

– Gì thế cha nội… Con gái người ta mới 16 tuổi mày cắm ngược làm sao ra 61 rồi… – Thằng Toàn nhíu mày nhìn tôi.

– Thì quên… – Tôi gãi đầu.

– Thôi để tao cắm cho, tội nghiệp… thắng bé mới lấy vợ… ực… – Toàn phỡn chưa kịp nói hết câu thì toàn bộ những cặp mắt trong phòng đã lườm nó đến cháy xém mặt mày.

– Hề hề, thì thôi vậy… Mày cắm đi Phong… – Nó rung rẩy đưa nến lại cho tôi.

Khi mà những cây nến bắt đầu được thấp sáng thì bài hát happy birthday bất hủ cũng được cất lên theo sau đó một cách rõ ràng và dõng dạc…

‘Happy birthday to you.

Happy birthday to you.

Happy birthday, Happy birthday… ”

– Háp pi bớt đề… ề… ề… ề… ề… – Toàn phỡn đột nhiên kéo dài giọng làm cả đám tròn mắt thất kinh.

– Chú du… – Lè lưỡi hết hơi.

– Ô, hay, há há, hi hi… Tuyệt cú mèo con bà bán bánh xèo… – Cả đám bật cười khanh khách vì màn pha trò đúng lúc của nó.

– Ô, quá khen, quá khen… Tại hạ đây du học mấy năm trời mới hát được thế đó…

– Cốp… Xạo hả mạy, ở Đà Lạt toàn long nhong ngoài đường… – Khanh khờ được dịp trả thù.

– Tổ bà mày, dám bán đứng tao… ahhh…

Thế là hai thằng lại vật nhau ra mà cù lét, nhỏ Ngọc chỉ biết làm người hòa giải bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →