Phần 47
Đi được một đọan, tôi lại sững người khi gặp đám thằng Vũ đang ngồi trên băng ghế ở hành lang cùng với đám bạn của nó. Nhìn bộ dạng nó lúc này trông đến tội, nhất là cái mặt sưng húp như miếng bánh tráng thiu do cái bợp tai của tôi đêm thứ 7.
Ngó thấy tôi đang tay trong tay với em Mai, nó trừng mắt giễu:
– Ái chà! Bị tai tiếng thế mà vẫn còn tình tang được kia à?
Nhớ tới kế hoạch của thằng Toàn, tôi ôm lấy Mai vào lòng, hôn vào má em ấy trong sự sững sốt của tụi thằng Vũ.
– Tao và em Mai vẫn yêu nhau lắm mày à, chỉ tội cho cái thằng lúc nào cũng ngóng mõ muốn mà chả được, lại còn bị tát cho vêu mồm kia kìa! – Tôi nhướng mày nhìn nó khích tướng.
– Được lắm, chưa xong đâu! – Nó tức tối bẽ gãy cây viết đang cầm trên tay rồi hầm hầm bỏ vào lớp.
“Phù, thế là hoàn thành kế hoạch chọc tức thằng Vũ, bây giờ chỉ còn chờ xem nó làm gì mình thôi! Nghĩ đến lại rùng mình, chẳng biết thằng Toàn có làm ăn ra ngô ra khoai gì không đây? ”
Vừa định quay sang trêu Hoàng Mai vài câu lại bắt gặp em đang nghiêm mặt nhìn tôi với đôi mắt sắc lẻm.
– Phong đang dùng Mai để chọc tức tên Vũ có phải không?
– Ơ… Phong… Tại sao Mai lại nghĩ thế chứ?
– Lúc bình thường chỉ có hai ta, Phong lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát. Còn trước mặt tên Vũ Phong lại hớn hở lên như thế… Mai đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng mình đấy. – Hai mắt em đỏ hoe.
– Không, chỉ là vì…
– Phong đang giấu Mai chuyện gì phải không… – Em chốt câu làm tôi cứng họng.
Tôi đã có nghe nói về giác quan thứ 6 của con gái, nói rằng họ rất nhạy cảm với những việc xung quanh, đặc biệt là đối với người con trai mình yêu thương, có phải Mai cũng đang sở hữu khả năng đó không, sao em lại linh cảm được điều đó chứ? Nhưng nếu tôi nhận ngay thì sự việc sẽ hỏng bét hết sao?
Cố nặn ra một lí do phù hợp, tôi chối ngay tức khắc:
– Không đâu… Phong làm gì giấu Mai chứ! Mình ra can – tin đi kẻo hết chỗ! – Tôi lảng sang chuyện khác.
Em bỗng dưng sựng lại, hai mắt vô thần nhìn tôi đăm đăm như thấu tận tâm can, giọng nói em bỗng lạnh băng đến rùng người:
– Phong có yêu mai không?
– Ừ có… hẳn thế mà! – Tôi giật thót.
– Vậy Phong đừng qua lại với Lanna và Ngọc Phương nữa.
Tức thì, một luồn điện chạy ngang qua người tôi làm tôi như chết lặng. Tại sao em lại hỏi như vậy chứ, em đang nghi ngờ tôi đó sao…
Lúc ấy, giọng nói của thằng Toàn lại vang lên trong đầu tôi, rõ ràng và rành rọt: “Chỉ cần mày đánh đổi và chịu đựng… ”
“Liệu mày có thành công không Toàn, tao đặt hết niềm tin vào mày đấy, làm cho tốt vào… ”
Nghĩ rồi hít một hơi thật sâu, tôi khẳng khái đáp:
– Phong thật sự yêu Mai, vì thế Phong sẽ làm tất cả những gì Mai nói.
Thế là từ sắc mặt hàn băng, em lại chuyển trở lại thành khuôn mặt dễ thương, dịu dàng như ngày nào:
– Thế mới là chồng ngốc của Mai chứ, đi can – tin nào!
– Ừ… ừ! Đi ngay đây! – Tôi vuốt ngực thở phào.
Bây giờ tôi lại khám phá ra một biệt tài nữa của Hoàng Mai đó là đóng kịch, em có thể chuyển 180 độ từ mèo con hiền lành sang sư tử lạnh băng và từ sư tử lạnh băng về mèo con hiền lành chỉ trong thoáng chốc, có khi nào đây là đối thủ của Lan hông ta…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →