Phần 59
Đạp xe ra về chung với tôi mà nó cứ vỗ ngực ba hoa…
– Mày thấy anh mày chưa? Ghê hông?
– Tưởng gì… Giả điên khiêng đồ Mỹ… – Tôi bễu môi.
– Gì mạy, tao diễn xuất kinh thiên động địa dzậy còn đòi gì nữa… Bây giờ nhỏ từ đỗ đến tương tư rồi…
– Uầy, có mấy cọng tóc, chạy đến giựt phát là xong, cần gì tiếp cận.
– Tự nhiên có thằng nào đó đến giựt tóc mày thì mày làm gì?
– Đấm lệt mồm nó luôn…
– Vậy mày chạy đến giựt tóc nhỏ thì chắc nhỏ để mày yên…
– Ờ thì… – Tôi gãi đầu.
– Đấy, chỉ có tiếp cận nhỏ tao mới có cơ hội mà kiếm cớ lấy tóc… Hi sinh thế còn gì?
– Hông dám hi sinh đâu, mày khoái ra mặt kìa…
– Thôi đi cha nội… Khoái thì khoái chứ đây không phải mẫu người có thể sống lâu dài được…
– Mày nói sao?
– Lúc nãy tao vờ làm rớt cái mắt kiếng hàng hiệu với cái iphone là nhỏ sáng mắt lên rồi… Mày nên nhớ cái gì mua bằng tiền thì thường gắn liền với hạn sử dụng… Cái gì giả dối sẽ không kéo dài mãi đâu, phải là tình cảm chân thành mới có thể lâu dài được…
– Mày nói gì nghe văn chương quá… Tao nhức cả đầu!
– Uầy, cháu còn non và xanh lắm… Tự mà hiểu lấy – Nó cười đểu xoa đầu tôi.
– Thằng cha, ông cố nội mày, chết đi… – Tôi tức tối đấm thùm thụp vào vai nó.
Thực ra tôi hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì, rất rành là đằng khác, nhưng tôi biết nó đang ám chỉ tôi và Hoàng Mai nên không dám nhận. Nó nói đúng, phàm cái gì giả dối sẽ không kéo dài lâu được, tình yêu cũng không ngoại lệ, phải yêu nhau một cách chân thành, tự nguyện thì mới có thể tồn tại mãi được…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →