Đời học sinh - Quyển 1

Phần 93

Chương 93/154
Phần 93

Vâng, theo lời Lan mở cổng thì biết ngay, nhưng tôi chưa kịp mở cổng thì đã biết luôn rồi, người đó ai khác chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang ngồi sau xe của thằng Toàn phởn và theo sau đó là đám diễn viên trong đôi văn nghệ của lớp tôi, không thiếu một ai từ Khanh khờ cho đến tụi thằng Huy.

– Ẹc, kéo đi trẩy hội hay gì vậy? – Tôi thất kinh.

– Hỏi thằng Toàn kìa, tao đang ngủ ngon lành lại bị cả đám tới gọi cửa! – Khanh khờ ngáp dài như còn say ke.

– Ế, không phải tao, hỏi bé Mai của mày kìa! – Toàn phởn hất hàm về phía Mai.

– Vậy là sao?

– Hi, mọi người đâu cần khó chịu vậy chứ, mình thấy càng đông càng vui mà! – Em nheo mắt cười duyên.

– Ừm, đáng lẽ hôm nay nghỉ một buổi ở nhà tự tập nhưng thôi gom lại diễn lần cuối cũng được! – Lam Ngọc thở hắc tỏ vẻ chán nản lắm.

– Còn không ra mở cổng đón anh hai mày vào, đứng đó làm gì? – Toàn phởn lớn giọng lên mặt.

– Từ từ, đập mặt mày giờ! – Tôi lều bều mở cổng.

Ai ngờ đâu Hoàng Mai hôm nay tới nhà Lan chứ lại còn kéo theo nguyên băng luôn, thiệt đúng là oan nghiệt, cảm giác lúc này của tôi chẳng thể nào miêu tả được, cứ như vừa rớt từ trên trời xuống vậy, không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Nhưng mà Hoàng Mai làm sao lại biết tôi tập với Lan một mình nhỉ, thuê thám tử theo dõi tôi chăng?

Như để giải đáp thắc mắc, vừa vào đến nhà thì thằng Toàn đã kéo tôi ra gốc táo vườn nhà Lan để bàn chuyện rồi:

– Chu choa, con Mai nhà mày lanh lợi khiếp luôn!

– Sao lanh lợi?

– Mới sáng nó đã gọi điện cho tao hỏi thăm tình hình rồi. Khi biết được mày tập một mình thì nó cứ nằng nặc đòi tao chở đi rũ từng đứa một, chịu thua luôn.

– Uầy, thì tại tụi bây làm biếng nên em nó gọi hộ đấy thôi!

– Mày kém quá, không biết dụng ý của con Mai là gì sao?

– Là gì?

– Phong, vào ăn cơm nè? – Hoàng Mai lảnh lót từ trong nhà.

– Thôi, mày vào ăn cơm đi, nói bây giờ thì mày không tin đâu!

– Gì chứ, tao cũng thông minh lắm chớ bộ!

– … gặp gái cái nó ngu!

– Hạ nhục tao hả mạy?

– Sự thật là thế mà, thôi cứ vào ăn cơm đi, mấy việc này tao thấy lúc nào cần thì nói cho mày thôi!

Thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành lê thân tàn vào nhận hộp cơm quý giá từ Hoàng Mai mà ăn cho đỡ đói lòng.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →