Lăng Tiếu - Quyển 1

Phần 58

Chương 58/99
Phần 58

VI Đại Nhi chép miệng, sâu kín nói:

– Đây là địa hình đồ một chỗ bí cảnh của Hoang Tùng sơn mạch, là một cái phân đội đội trưởng của Thanh Lang đoàn vẽ ra, bọn họ ngộ nhập một chỗ hiểm cảnh, có nói nơi đó có linh thú cường đại ít nhất là tam giai trở lên bảo vệ, phân đội bọn họ năm mươi người toàn bộ đã chết ở dưới trảo của linh thú, cuối cùng tên đội trưởng kia dựa vào tự thân là Phong thuộc tính mới trốn thoát, hắn vẽ ra bản đồ này cuối cùng rơi vào trong tay của ta.

Vi Đại Nhi tự biết không thể nào lại lừa gạt Lăng Tiếu, cho nên lời của nàng hơn phân nửa đều là lời thật.

– Bí cảnh?

Lăng Tiếu nghe được có chút kinh ngạc, nhất thời hiểu rõ được, lúc trước hắn ở tàng thư các của nội viện Lăng gia cũng xem qua không ít kiến thức của cái đại lục này, ít nhiều hiểu được ý tứ của cái từ này.

Bí cảnh, là chỉ địa phương võ giả cường đại tọa hóa, nơi đó sẽ lưu tất cả để dành của võ giả từ lúc sinh ra, bao gồm huyền kỹ, vũ khí, đan dược, thậm chí là truyền thừa cả đời.

Ba hạng phía trước đã để cho rất nhiều người điên cuồng, song hạng mục cuối cùng chỉ sợ đều là bất cứ người nào cũng tha thiết ước mơ.

Nghĩ tới đây, Lăng Tiếu cũng có chút động tâm rồ.

Vô luận là huyền kỹ, vũ khí cùng đan dược, Lăng Tiếu cũng sẽ không ngại nhiều, về phần truyền thừa có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao hắn chính bản thân mình là nhân sĩ xuyên việt, mang theo truyền thừa cùng trí nhớ của kiếp trước, chỉ cần lần nữa hồi phục tài nghệ kiếp trước, hắn cũng là một siêu cấp cao thủ.

Lăng Tiếu lại liếc một cái lộ đồ trên vải rách, mạnh mẽ đem lộ tuyến đại khái nhớ lại, tiếp theo đem vải rách vứt trở về cho Vi Đại Nhi nói:

– Quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác, còn là cấp cho ngươi thì tốt hơn, nhìn ánh mắt của tỷ tỷ thật giống như đem ta thành cừu nhân giết cha của ngươi, ai, thiệt thòi ta mới vừa rồi còn vì ngươi ra mặt, hiện tại thế đạo này, người tốt khó làm a!

Vi Đại Nhi bắt được vải rách, sững sờ nhìn Lăng Tiếu, nàng thật sự không dám tin Lăng gia đại thiếu này đối với địa hình đồ bí cảnh cảm tháy không có hứng thú, đây chính là tồn tại bí cảnh a, coi như là tộc trưởng của các đại gia tộc ở chỗ này cũng sẽ động tâm, chẳng lẽ hắn không biết bí cảnh là cái gì?

– Hảo tỷ tỷ, chớ nhìn chằm chằm đệ đệ như vậy, đệ đệ xấu hổ a!

Sắc mặt của Lăng Tiếu cư nhiên khẽ hồng nhuận lên nói.

Vi Đại Nhi ở trong lòng ‘phi’ một cái, sau đó đem vải rách lần nữa bỏ vào trong ngực.

– Tốt lắm, đệ đệ phải về nhà rồi, hy vọng lần sau gặp mặt, tỷ tỷ nhớ phải mời khách a!

Lăng Tiếu phất phất tay mang theo Hổ Lục, Hổ Thất đi xuống lầu.

Vi Đại Nhi nhìn thân ảnh tiêu sái của Lăng Tiếu, khẽ thất thần, trong phương tâm tựa hồ có cái gì đó bị xúc động rồi, ngay sau đó nhớ ra cái gì, chạy tới cửa sổ hướng về phía Lăng Tiếu ở dưới lầu kêu lên:

– Khốn kiếp, đem Xích Chu quả trả lại cho ta.

– Hảo tỷ tỷ, đây là lễ ra mắt đưa cho đệ đệ đi.

Lăng Tiếu cũng không quay đầu lại phất phất tay cười nói.

– Khốn kiếp!

Vi Đại Nhi giậm chân quát lên, tiếp theo đi xuống lầu, từ một phương hướng khác rời đi.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →