Lăng Tiếu - Quyển 1

Phần 74

Chương 74/99
Phần 74

– Đây là nàng tự tìm, trách được người nào, tốt lắm, bổn thiếu gia không có thời gian chơi đùa với các ngươi, ta phải đi về rồi, nếu như muốn tìm lại công đạo cho tiểu thư nhà các ngươi, nhớ kỹ gọi tộc trưởng của các ngươi tự mình đến, bổn thiếu gia gọi là Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu tức giận nói một câu, sau đó kéo tay của Bạch Vũ Tích xoay người rời đi.

Hổ Lục cùng Hổ Thất cũng đuổi theo phía sau, bất quá bọn hắn ại không buông lỏng cảnh giác.

Lý Quân cùng Lý An vẻ mặt oán độc nhìn Lăng Tiếu rời đi, cũng không dám đi chặn lại, trong lòng bọn họ đang quay xung quanh câu nói kia:

– Bổn thiếu gia gọi là Lăng Tiếu!

Vẫn Thạch thành người nào không biết Lăng gia Lăng Tiếu được Lăng gia lão bất tử thu làm tiếp ban đệ tử, ai dám quang minh chính đại đem Lăng Tiếu giết chết, coi như là Lý gia tộc trưởng cũng không có can đảm này đi! Huống chi là bọn họ, chỉ có thể trở mắt nhìn mấy người Lăng Tiếu rời đi.

– Đi thôi, trở về đem chuyện bẩm báo cho gia chủ, chuyện này chúng ta không có cách nào làm chủ!

Lý An vỗ vỗ bả vai của Lý Quân thở dài nói.

Lý Quân lắc đầu, cùng Lý An ôm thi thể của Lý Thanh Thanh rời đi.

Lăng Tiếu kéo Vũ Tích đi được một đoạn đường, chân mày nhẹ nhàng giương lên nói:

– Cùng đi lâu như vậy không mệt mỏi sao? Còn không ra đi?

Hổ Lục cùng Hổ Thất trong nháy mắt đều đề phòng lên, bọn họ trên đường đi đều không cảm giác được có cái gì không ổn, song thiếu gia bọn họ đã nói như vậy, bọn họ quen nhìn thấy năng lực biến thái của thiếu gia nên đối với lời của hắn hết sức tin phục.

Quả nhiên ở một góc bí mật, Độc Ưng nhảy ra ngoài.

Lúc này, Hổ Lục cùng Hổ Thất liền muốn động thủ, bọn họ cho là Độc Ưng này khẳng định là muốn bất lợi với thiếu gia.

– Đừng động thủ, Lăng thiếu gia, ta là đầu nhập vào ngươi mà tới.

Độc Ưng lui về phía sau một bước, khoát tay áo hướng về phía Lăng Tiếu kêu to.

Lăng Tiếu rất hứng thú nhìn Độc Ưng nói:

– Đầu nhập vào ta? Ngươi có tư cách gì?

Lăng Tiếu mới không phải là cái loại công tử ca nóng đầu, cho là nhân phẩm của mình đại bộc phát, tùy tùy tiện tiện liền sẽ thu lưu một người có lai lịch không rõ.

Độc Ưng tựa hồ sớm có chuẩn bị, từ trong lồng ngực móc ra một cái hộp gấm đưa ra ngoài nói:

– Lăng thiếu gia, đây là một gốc linh thảo kỳ dị mà ta từ Hoang Tùng sơn mạch ngẫu nhiên đạt được, hy vọng Lăng thiếu gia nhìn một chút.

Lăng Tiếu hướng Hổ Thất đưa một cái ánh mắt, Hổ Thất đi qua đem hộp gấm trong tay Độc Ưng lấy qua, sau đó hắn mở ra, đưa tới trước mặt Lăng Tiếu.

– Đây là?

Lăng Tiếu nhìn một gốc linh thảo tản ra điểm điểm hôi sắc quang vừng, thân cây đặc biệt mảnh, lá rất lớn, phía trên còn mơ hồ có đóa hoa màu xám tro, trong lúc nhất thời Lăng Tiếu lại không nhớ nổi đây là linh thảo gì.

Kỳ thật, Độc Ưng bản thân cũng không biết tên gọi của gốc linh thảo này, cũng không biết là linh thảo mấy giai, chỉ là từ trong tay mấy mạo hiểm giả đoạt được, vốn định đem tới Linh thảo đường bán đi, nhưng mà hiện tại bởi vì nịnh bợ Lăng Tiếu mà dâng ra, dù sao cũng không biết có phải là linh thảo cao giai thật hay không, tự mình lại không có tổn thất gì.

Lăng Tiếu đem nắp hộp đậy lại, sau đó âm u nói với Độc Ưng:

– Ngươi muốn theo ta?

Độc Ưng gấp rút liên tục gật đầu nói:

– Vâng, Lăng thiếu gia.

– Bằng thực lực của ngươi, muốn gia nhập vào bất kỳ một cái gia tộc nào tin tưởng đều có thể làm một gã chấp sự, vì sao lại lựa chọn theo ta?

Lăng Tiếu chất vấn.

– Ách… Ta tin tưởng cảm giác của chính mình, thiếu gia là nhân trung long phượng, chỉ cần đi theo thiếu gia, tin tưởng tổng có một ngày sẽ dương danh Vẫn Thạch thành.

Độc Ưng do dự một chút đáp.

Lăng Tiếu từ chối cho ý kiến cười cười nói:

– Theo ta là có thể, nhưng phải có đầy đủ thành ý.

Độc ưng nhìn Lăng Tiếu một cái, sau đó không do dự nặng nề quỳ xuống nói:

– Cầu xin thiếu gia thu ta làm bộc?

– Ha ha, vậy ngươi liền từ hôm nay trở đi làm người hầu của ta, chờ đến thời điểm ngươi khiến ta hài lòng, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Lăng Tiếu cầm lấy hộp gấm cười nói.

– Đa tạ thiếu gia!

Độc Ưng đáp.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →