Phần 86
Lăng Tiếu tâm tình một trận thư sướng, tựa như là chim con xuất lồng hướng đến địa phương ước định với Độc Ưng mà đi.
Không bao xa đã thấy Độc Ưng ngồi trên một con ngựa ở cách đó không xa, bên cạnh còn có một thất bạch mã thần tuấn khác.
Lăng Tiếu không khỏi thầm than, có một người hầu quả thật không sai, trong lòng quyết định vô luận như thế nào cũng phải tẩy não Độc Ưng hoặc chân chính chinh phục, để cho hắn vĩnh viễn thần phục ở dưới chân mình, cho hắn làm người hầu cả đời.
– Thiếu gia ngươi đã đến rồi!
Độc Ưng tung mình xuống ngựa, hướng về phía Lăng Tiếu khom người nói.
Độc Ưng hôm nay đã 33 tuổi, hắn vì sao lại muốn lựa chọn đi theo Lăng Tiếu, chủ yếu có ba nguyên nhân: Điểm thứ nhất chính là Lăng Tiếu là thiếu gia của Vẫn Thạch thành đệ nhất đại gia tộc, đi theo Lăng Tiếu tương đương với gia nhập dưới sự che chở của Lăng gia, điểm thứ hai chính là nhìn trúng tiềm lục của Lăng Tiếu, bởi vì thời điểm ở Túy Hương lâu, hắn thấy được thủ đoạn sát phát quyết đoán kia của Lăng Tiếu, còn có huyền kỹ vượt cấp giết người kinh hân, lại trẻ tuổi như thế mà đã có được thực lực cùng thr đoạn kinh nhân như vậy, đi theo chủ nhân như thế tuyệt đối so với đi theo cường giả bình thường nào càng có tiền cảnh hơn, điểm thứ ba chính là bởi vì Lăng Tiếu là tiếp ban đệ tử duy nhất của Lăng gia Thái thượng trưởng lão, thân phận này đủ để cho rất nhiều người ngưỡng mộ, có thể trở thành người hầu của nhân gia đó là vinh hạnh của Độc Ưng hắn, bởi vì Lăng gia cũng không thiếu hộ vệ Huyền Sĩ giai.
Ba điểm này là lý do mà Độc Ưng đi theo Lăng Tiếu, nếu có một ngày Lăng Tiếu để cho hắn thất vọng, để cho hắn không chiếm được thứ hắn muốn, như vậy hắn cũng sẽ lựa chọn rời đi, dù sao cũng không tổn thất cái gì.
Lăng Tiếu vỗ vỗ bả vai của Độc Ưng nói:
– Cực khổ rồi, xuất phát thôi.
– Có thể giúp thiếu gia làm việc chính là vinh hạnh của Độc Ưng.
Độc Ưng thành khẩn nói.
– Được rồi, chấm chứt chuyện này đi, bổn thiếu gia không phải là những nhân vật quen thét lớn kia, ngươi tới đầu nhập vào ta, ngày khác nhất định sẽ nhận được thứ ngươi muốn, mà ta muốn chính là ngươi phải tuyệt đối trung thành với ta, mà không phải là người ở sau lưng ta tùy thời đâm cho ta một đao, đi thôi, tổng có một ngày ngươi sẽ chân chính thần phục ta.
Lăng Tiếu vô cùng tự tin nói.
Hai người trở mình lên ngựa, một đường nhah chóng mà đi.
Lăng Tiếu không biết ở phía sau hắn có một đạo hắc ảnh đang nhìn chăm chú vòa phương hướng hắn ly khai, trong tay còn mang theo một người chết, lẩm bẩm một chút:
– Tiểu tử quá tùy hứng rồi, hy vọng ngươi có thể bình an trở lại.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →