Phần 26
Hơi thở tanh hôi của ai đó phả thẳng vào mặt làm Kiều chợt tỉnh giấc… Quay sang bên cạnh, nàng giật bắn người khi phát hiện ra một gã đàn ông bặm trợn đang tựa đầu vào vai nàng để ngủ, ngay lập tức, Kiều dùng tay đẩy đầu gã qua một bên và xích sát vào ghế bên trong, nhưng gã không những không buông ra mà còn ngã đầu hẳn lên đùi của nàng…
– Tránh ra coi, làm cái gì mà kì vậy! – Nàng đứng dậy, hất gã ra khỏi người mình…
– Haha, nó làm bộ đó cưng, dậm nó một cái là nó tỉnh liền.
Hai gã thanh niên hàng ghế bên cạnh cười lớn… Kiều đoán chắc bọn này vừa lên xe lúc nàng ngủ quên, tuy không biết bọn chúng có ý đồ gì nhưng chắc hẳn 3 kẻ này là cũng một bọn với nhau, nhìn bộ quần áo lấm lem và bốc mùi dầu máy và nhớt xe của chúng thì nàng biết…
Mở mắt ra, gã ngồi bên cạnh cũng nhìn nàng nghe răng cười khoái chí…
– Đồ dê xồm! – Nàng rủa thầm… nhón người lên, vừa định lấy cái túi xách treo bên trên để chuyển sang ngồi ghế khác thì.
Phụp…
Chiếc xe khách xập xệ bất ngờ sụp xuống dưới hố trên con đường đất làm tất cả hành khách bị hất lên phía trước, từ ngăn kệ trên cao, chiếc túi xách của Kiều rơi xuống dưới trúng ngay vào đầu của tên đang ngồi cạnh nàng…
– A! – Hắn ôm đầu tỏ vẻ khá đau đớn còn hai thằng bên cạnh thì cười lớn…
– Haha… có gì từ từ nói chứ em, làm gì mà nóng vậy…
– Tôi… đâu biết… xin lỗi – Nàng bối rối cúi xuống định nhặt túi xách lên thì một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay nàng, đó chính là tên bị túi xách rơi vào đầu…
– Xin lỗi là xong à! Tính sao đây, u đầu anh rồi!
– Tôi đã nói là không cố ý mà! Tại cái xe…
– Không có tại gì hết! – Tay hắn siết mạnh làm cổ tay nàng đau nhói!
– Thôi đi mấy cha nội, xe sụp ổ rồi, ai mạnh tay thì xuống đẩy lên dùm đi, còn không thì ngồi đây đến tối luôn khỏi về nhà nữa đấy…
Cái giọng the thé của thằng lơ xe vang lên từ trên, bỏ tay nàng ra, hắn bực bội ôm đầu đi xuống…
Nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn 5 giờ chiều nhưng trời nhưng mây đen cùng mưa và gió lốc phủ bóng tối mịt mùng lên vùng quê nhỏ bé này. Nép mình trong gốc cây, cứ chốc chốc Kiều lại ngoái đầu nhìn về phía những cánh đồng mênh mông trước mặt cố mường tượng ra mái nhà của ba mẹ mình nằm ở rặng tre nào trong thôn, nhìn cảnh vậy quen thuộc hai bên đường, nàng biết đã đến rất gần cái xóm quen thuộc của nàng, nhưng phải đi hướng nào thì nàng không sao nhớ nổi, cũng bởi đã hơn 5 năm rồi. Nàng chưa về quê lần nào… một tia chớp chợt xé toạc bầu trời làm nàng giật nảy mình, cái cảm giác sợ hãi như thuở bé đi theo lũ bạn ra đồng mò cua bắt ốc rồi quên đường về nhà lại trở lại trong nàng… “Làm sao đây, hình như là gần về đến nhà rồi, hay là hỏi người xung quanh đây xem sao” – Nghĩ vậy, Kiều quay sang một bà cô đang đứng cạnh mình và hỏi…
– Chị ơi… cho em hỏi chút được không?
– Gì em…
– Chị biết từ đây tới nhà ông Tám Giỏi phải đi đường nào không?
– Phải ông Tám làm thầy giáo phải không?
– Dạ phải…
– À biết, bây giờ em đi hết đường này rồi tới chỗ bụi tre phía trước kia, có con đường đất đó, đi hết qua mấy cái ruộng rồi hỏi là ai cũng biết.
– Dạ… cảm ơn chị nha…
– Không có gì, mà em là gì với ông Tám, bà con hả…
– Không… em là con gái ông Tám.
– Ủa vậy hả, chị cũng nghe ổng có đứa con gái lấy chồng trên thành phố, thì ra là em hả…
– Dạ… thôi… chào chị em đi nghen…
– Từ từ tạnh mưa đã…
– Thôi để em đi chứ chút nữa trời tối thui sợ không thấy đường…
– Ừhm… vậy đi cẩn thận nghen, coi té xuống ruộng mệt lắm…
– Dạ… không sao đâu…
– Cầm cái áo mưa theo nè, không kẻo ướt…
– Cảm ơn chị nha…
– Bà con lên xe…
Lại cái giọng the thé của thằng lơ xe hối thúc mọi người lên đường, Kiều cũng vội trùm cái áo mưa mỏng manh vào người và đi theo con đường mà người đàn bà vừa chỉ… nhưng nàng không biết rằng phía sau… có 3 tên ma cô đang âm thầm đi theo…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →