Loạn luân mẹ và con

Phần 3

Chương 3/53
Phần 3

Về đến nhà, Ngọc nằm phịch xuống nệm mệt mỏi, cả đêm qua Ngọc cùng với Kiều cứ túc trực bên giường của Vũ đến khi bác sĩ kết luận là không sao và Kiều khuyên Ngọc ra về để sớm còn đi học, dù rất mệt mỏi nhưng sáng nay có tiết kiểm tra anh văn nên Ngọc không thể nghỉ được, vừa cầm cặp xuống nhà thì ngọc đã gặp Bố mẹ mình đang ngồi dưới nhà, nhìn nét mặt lạnh lùng của họ, cô lại tự hỏi mấy ngày nay không biết trong nhà có chuyện gì mà ba mẹ cô cứ lạnh nhạt như người dưng với nhau, rồi đêm đến tiếng cãi vã lại phát ra từ phòng họ. Vừa thấy cô, bà Hồng mẹ ngọc đã mắng:

– Cô đi đâu mà đến gần sáng mới mò về thế hả, hôm qua tôi mệt nên ngủ quên không biết chứ tôi mà biết thì cô chết với tôi!

– Mệt má quá, đi giúp người ta chứ đi đâu!

– Giúp ai, ai làm gì mà phải giúp!

– Thì thằng Vũ con ông Quang chứ ai!

Vừa nhắc đến tên Vũ, Chiến đã đánh rơi tờ báo trong tay, liếc mắt về phía con gái mình, gã nghe ngóng…

– Nó làm sao mà phải giúp!

– Ai biết đâu, tự nhiên nó đi học về rồi giam mình trong phòng không ăn không uống gì nên ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu kìa!

– Trời – Bà Hồng bàng hoàng – Thật… không con!

– Con nói dối mẹ làm gì, không tin mẹ gọi điện hỏi bà Kiều mẹ nó coi! Cả đêm ngồi canh cho mẹ nó đi làm thủ tục thuốc thang này nọ mệt gần chết đây nè!

Vừa nhắc đến tên Kiều, bà Hồng đã trừng ông Chiến một cái tóe lửa. Chiến vội bỏ tờ báo xuống giả vờ ngạc nhiên:

– Đến thế cơ à! Mà có chuyện gì thế, sao nó làm vậy?

– Đã nói con không biết rồi mà, lấy xe chở con đi học đi, trễ rồi nè.

– Ừh…

Cả quãng đường đi đến trường Ngọc, trong đầu Chiến cứ hoang mang vì lo sợ, không ngờ giờ đây mọi việc lại trở nên rối rắm đến vậy, không ngờ thằng Vũ lại tức giận đến mức tuyệt thực cả ngày, giờ thì hay rồi, ông Quang về mà điều tra ra thì… cứ nghĩ đến đó, hai tay Chiến cứ run lên cầm cập không cầm vững tay lái nữa. Chở Ngọc đến trường xong, ông cũng quay về công ty… xe đi qua đoạn đường vắng, vì trong đầu mãi nghĩ đến tương lai đen tối của mình, chiến đã mất tập trung, vừa đi qua con đường đất ghề, từ trong ngõ, một người bán trái cây dạo vừa đạp xe lao ra làm chiến bất ngờ, và chiếc Honda Civic của ông lao đến húc thẳng vào người đàn bà tội nghiệp, không kịp kêu lên một tiếng, bà ta văng ra khỏi chiếc xe cọc cạch nằm bẹp dí trên đường, những cái cam từ trong giỏ đổ ra lăn long lóc khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →