Loạn luân mẹ và con

Phần 30

Chương 30/53
Phần 30

Cái nắng gay gắt của buổi trưa hè chợt tắt khi đám mây đen kéo đến, gió lạnh lại thổi những mảng mây đen mù mịt từ đâu bao trùm cả bầu trời… mưa lại bắt đầu rơi…

Những hạt mưa nặng trĩu cứ hắt mạnh vào trong mái hiên nơi Hồng ngồi… thấm ướt vai áo của nàng…

Nhưng điều đó có lẽ không làm Hồng bận tâm là mấy vì đầu óc nàng đang rối bời như tơ vò vì đưa con trai mà bấy lâu nay nàng thương yêu đã lại vừa làm một hành động nữa đi quá mức giới hạn, một hành động không thể chấp nhận được của một người làm con với mẹ mình… nghĩ lại những ngày vừa qua, nàng chỉ muốn tự tát mình những cái thật đau vì chính nàng đã không làm tròn bổn phận của một người mẹ như trước, cứ nghĩ những cử chỉ yêu thương âu yếm… nhưng cái hôn sẽ cho Hùng thấy nàng yêu thương Hùng thế nào, và sẽ khiến Hùng nghe lời nàng hơn nhưng không… nàng đã sai, điều đó đã vô tình khơi gợi trong đứa con mới lớn những ý nghĩ xác dục với cả mẹ ruột mình… bằng chứng là hành động khẩu dâm của Hùng đêm qua…

“Tại sao con lại trở nên như vậy… Hùng ơi là Hùng”… nghĩ đến sự liều lĩnh và ngu dại của con, nàng lại cảm thấy giận đến phát điên…

Một tiếng còi xe làm Hồng chợt giật mình, đứng dậy khỏi ghế đá, nàng nhìn ra ngoài cổng, thì ra là xe của Chiến, Hồng vội vã chạy vào trong xách túi quà mà nàng đã chuẩn bị cho chồng như lúc sáng Chiến dặn để mang đi thăm bệnh…

– Nhanh lên em…

Mở cửa xe sẵn, Chiến vừa hất vội những hạt mưa vương trên áo vest vừa dục vợ.

– Đây… xong rồi đây… đặt hai túi đồ vào trong xe, vừa định ngồi vào trong xe thì có tiếng của ai đó gọi giật ngược nàng lại… không ai khác đó là Hùng…

– Mẹ…

Quay mặt lại nhìn con bằng ánh mắt lạnh lùng, Hồng không đáp mà lẳng lặng ngồi vào và đóng sầm cửa lại trước mắt Hùng…

– Mẹ… mẹ đi đâu đấy…

– Đi thôi anh, muộn rồi!

Nổ máy, chiếc xe lạnh lùng lao đi để lại một mình Hùng đứng đó dưới cơn mưa đang nặng hạt dần… những hạt mưa rơi đau buốt da thịt… khóe mắt chàng chợt thấy cay cay… cũng có thể do mưa… nhưng cũng có thể là nước mắt của sự ăn năn… hối hận…

– Hai mẹ con lại đang cãi nhau à… – Chiến hỏi…

– Không… cãi gì đâu…

Sở dĩ Chiến hỏi vậy là vì dù xe đã lăn bánh xa khuất khỏi nơi Hùng đứng nhưng Hồng cứ quay đầu về sau để cố tìm hình bóng của con trong màn mưa mờ mịt kia… hình ảnh Hùng với đôi mắt u buồn nhìn theo nàng cứ khiến Hồng cảm thấy thật day dứt… nàng tự hỏi không biết Hùng đã vào nhà chưa hay còn đứng đó… tự dưng bao nhiêu bực tức khó chịu và ác cảm dành cho Hùng từ đêm qua đã chợt tan biến đâu hết…

“Giá mà lúc nãy… mắng nó một câu cho nó yên lòng…” – Hồng nhủ thầm…

– Đến nơi rồi em…

Chiếc xe từ từ tiến vào trong sân bệnh viện nơi mà một chiến hữu của Chiến đang nằm liệt giường vì một tai nạn giao thông…

– À… anh ơi… phải anh đó tên là Quỳnh không, bị có nặng lắm không, làm ở cơ quan anh hả, nói rõ để chút em khỏi… hớ… – Đưa tay bấm nút thang máy, Hồng hỏi Chiến.

– Ủa, anh chưa nói em hả…

– Thì hồi sáng anh chỉ nói đi mua trái cây với sữa giúp anh để đi thăm bệnh thôi chứ có nói là ai đâu…

– Ủa… chắc lúc sáng vội quá quên nói với em, đó là Quỳnh, bạn làm ăn của anh, ông chủ nhà hàng paradise đấy, bố của thằng Quân bạn con Ngọc mình đấy… em nhớ chưa…

– Cái gì…

“Ten”

Thang máy dừng lại, hai cánh cửa dần hé mở… và gương mặt Hồng tái nhợt đi khi trước mắt nàng là kẻ nàng không muốn gặp nhất trên đời… Quân…

– Ủa! Quân hả cháu!

Bước ra thang máy, Chiến lại gần Quân, đặt tay lên vai Quân, Chiến tỏ vẻ đồng cảm với nỗi khổ mà gia đình Quân đang gánh chịu.

– Ba con sao rồi, đã khỏe chưa?

– Vẫn còn đang hôn mê, để cháu đưa bác tới phòng ba con.

Vừa nói Quân vừa liếc ra phía sau và bắt gặp ánh mắt bối rối của Hồng đang nhìn gã, nàng vẫn bước từng bước rụt rè theo sau chồng “Phải làm sao đây… liệu nó có đã tiết lộ cho ai chuyện hôm trước chưa… nhưng lúc đó… là do nó ép mình mà…”…

Qua lớp cửa kính, từ bên ngoài Hồng có thể thấy một người đàn bà với dáng vẻ u buồn mệt mỏi đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trên giường có một người đàn ông đầu phủ kín băng trắng với đôi mắt nhắm nghiền và phải thở bằng máy… nàng đoán đó là Lệ và Quỳnh – Bố mẹ của Quân…

Bước vào trong, sau màn chào hỏi lấy lệ, hai bên bắt đầu đề cập đến bệnh tình của Quỳnh… vì chưa quen biết Lệ là mấy nên Hồng chỉ lẳng lặng ngồi một bên nghe chồng và Lệ nói chuyện…

Cánh cửa phòng chợt hé mở, Quân bước vào trên tay là cái phích nước nóng, vừa đặt phích nước xuống cạnh giường, Quân vừa nhìn Hồng đầy ẩn ý, chỉ vậy thôi cũng đủ làm Hồng lạnh hết sống lưng… cái nhìn đó gợi lại buổi tối mà nàng bị Quân ép buộc làm trò đồi bại… đến giờ nàng vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khi cầm cái bùi nóng hổi căng cứng của Quân trong tay… và cái mùi tinh trùng ngai ngái dính trên mặt nàng… nhưng trên hết vẫn là cái cảm giác không thể quên – đó là cái cảm giác đạt đến cực đỉnh khoái cảm hiếm hoi… đến giờ vẫn còn làm nàng bần thần cả người mỗi khi nghĩ đến…

Từ lúc bước vào phòng đến giờ, Quân liên tục bắt gặp ánh mắt len lén nhìn của Hồng, Quân biết chắc Hồng vẫn đang nghĩ đến chuyện hôm nọ, cái gương mặt sợ sệt của Hồng khiến Quân thầm cười khoái chí, cứ nghĩ đến cảnh Hồng ưỡn bộ mông tròn trịa ra phía sau để chờ cú nhấp của mình, ngọn lửa nhục dục lại bừng lên trong người Quân, Quân không ngờ cái cảm giác giao hợp với phụ nữ lớn tuổi lại sướng đến vậy, nhất là khuôn ngực đầy đặn của Hồng cứ làm gã muốn bóp mãi không thôi… rút đt ra, Quân giả vờ vừa đi vừa nhắn tin nhưng thật ra gã đang lục lại cái đoạn phim hôm trước quay cảnh Hồng ngồi sục buồi cho Quan… “tìm ra rồi”

Lại đứng bên cạnh Hồng, một nụ cười ma mãnh nở ra trên môi Quân… bấm vào đoạn phim đó, Quân dấu điện thoại vào lòng bàn tay rồi đưa ra phía sau lưng… ngay trước mắt Hồng…

– Trời! – Nàng ngỡ ngàng thốt lên…

– Gì vậy em! – Cả Chiến và Lệ dừng câu chuyện và quay sang nhìn Hồng…

– À… không… không có gì đâu, em nhớ có chuyện quên chưa làm thôi…

Ngước lên nhìn Quân, nàng trừng gã một cái tóe lửa, còn Quân thì vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt ngờ nghệch không hiểu gì, càng làm Hồng them tức điên lên…

– Con ra đây chút nha mẹ, 2 bác ngồi chơi!

Thu điện thoại lại, Quân chào Chiến lễ phép rồi bước ra ngoài, lén nhìn Hồng, gã hất đầu ra hiệu cho nàng đi theo…

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →