Phần 38
Sáng…
Những gợn mây xám từ đêm qua vẫn chưa tan hẳn… bầu không khí âm u xung quanh làm buổi sớm nay có vẽ tĩnh lặng hơn mọi ngày… khẽ quay đầu… mặt Kiều chạm phải cơ thể ai đó… thật cứng cáp… và cũng thật ấm áp… vừa nhích hàng mi mở mắt ra… nàng vừa ước thầm đó là Vũ…
Khi đã nhìn rõ gương mặt con bên cạnh… nàng lại vội ôm chầm lấy như sợ ai đó sẽ cướp mất Vũ của nàng… nhưng… buông Vũ ra… nàng úp mặt xuống nệm… lòng đầy thổn thức… ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong nàng sáng nay… là nàng vẫn còn đang giận Vũ… giận đứa con bội bạc… đưa con đã gây ra cảnh tượng khiến nàng thật thất vọng…
– Ưhhh…
Tiếng Vũ rên khe khẽ trong cổ họng… quay sang nhìn Vũ… nàng nghĩ Vũ vẫn còn đang mê mệt trong giấc ngủ… nhưng nàng đã lầm… vồ lên, Vũ ôm siết lấy nàng kéo vào lòng…
– Vũ… buông mẹ ra đi…
Câu nói có gì đó thật hờ hững của Kiều làm gương mặt hớn hở của Vũ dần xìu xuống… dù không hiểu tại sao Kiều tỏ ra vô tình như vậy, nhưng chàng vẫn gượng cười nắm lấy tay Kiều.
– Ôm chút thôi mà…
Giật tay ra khỏi Vũ, Kiều đẩy con ra rồi dậy bước khỏi giường…
– Ơ… mẹ… sao vậy!
Bật dậy đuổi theo Kiều, Vũ muốn biết vì sao mẹ lại mang thái độ hằn học như vậy từ đêm qua đến giờ nhưng vừa bước đến nhà tắm, Kiều đã đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Vũ… cậu đành hậm hực đứng dựa vào tường chờ mẹ ra…
– Sao vậy cưng… mới sáng mà làm gì mặt hầm hầm vậy!
Quay sang, thì ra là Lan… vẫn cái nụ cười châm chọc ấy đầy ẩn ý ấy… nó làm Vũ cảm thấy có điều gì đó thật bức bối khó chịu mỗi lần đứng bên cạnh Lan… không phải là cảm giác yêu thương chân thật như lúc trước nữa…
– À… em đang chờ đi vệ sinh thôi…
– Chứ không phải chờ mẹ ra hỏi chuyện lúc tối hả! – Lan lật tẩy Vũ ngay tức thì… làm cậu không biết phải nói gì ngoài cười qua quýt…
– Ừhm… hihi… em… định hỏi mẹ tối qua đi đâu ấy mà… tại thấy mẹ uống say nên lo thôi…
– Thương mẹ ghê ta… vậy không định hỏi chị đã hết đau chưa hả!
Lại một lần nữa Lan làm Vũ cứng họng không nói được gì… nụ cười gượng gạo lại xuất hiện trên môi Vũ, tiến lại gần Lan… Vũ đặt tay lên vai nàng vỗ vỗ…
– Ừhm… haha… cần gì hỏi… thấy chị vầy là biết khỏe rồi đúng không…
– Có quan tâm gì đến tôi đâu mà… chị em thế đấy!
Lan quay đi làm bộ giận dỗi… đôi môi ướt ướt cong cong xinh đẹp chợt làm Vũ xao lòng…
– Trời! Sao không quan tâm… lo lắm luôn ấy… hihi… đói bụng chưa, chở đi ăn nha…
– Thôi khỏi… đừng tìm cách lấy lòng tôi!
– Hihi… làm bộ hoài… đi…
Đẩy Lan xuống cầu thang… Vũ vừa đi vừa ngoái lại phía cảnh cửa phòng tắm… gương mặt đầy ấm ức của Kiều… cứ đeo lấy tâm trí của Vũ không thôi…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →