Phần 40
Ánh hoàng hôn dần khuất lấp sau những ô cửa vắng lặng của những căn biệt thự cô quạnh trong con phố… bước vào trong sân, Kiều nhìn về phía những ngọn đèn đường dần bật sáng ngoài con phố vắng tanh, mãi nghĩ nàng quên mất rằng trời đã chập tối từ lúc nào cũng không hay… trông căn nhà tối đen một màu, một cảm giác cô độc đáng sợ chợt chợt đến khi nàng trông về phía những ánh đèn vàng nhợt nhạt tỏa ra từ cửa sổ của những căn nhà bên cạnh, cái cảm giác cô độc từ khi những ngày vui ngắn ngủi của Vũ và nàng đã chợt tan biến… biết Vũ vẫn còn hận nàng chuyện từ thời quá khứ, còn hy vọng gì những đêm hai mẹ con cùng nhau vùi trong chăn ấm để cùng lắng nghe hơi thở của nhau như những ngày còn trên quê nữa… “không biết có Vũ hay Lan ở nhà không mà sao không có tiếng động nào thế nhỉ” – nàng tự nhủ, còn chồng mình nữa… không hiểu tại sao cả tuần nay lại không thấy xuất hiện… hay vẫn còn đang đi công tác chăng…
Có tiếng xe dừng trước cổng, không phải là xe máy mà là ô tô… đó là Lan, bước xuống từ chiếc taxi, hai tay Lan xách không biết bao nhiêu là túi xách, gucci, LV, chanel… có lẽ Lan vừa trải qua m một buổi mua sắm khá bận rộn…
– Mẹ về lúc nào vậy!
Lan tươi cười nhìn Kiều, sự tươi tắn của Lan làm Kiều hơi bất ngờ, lẽ nào Lan không mảy may suy nghĩ gì về chuyện với Vũ lúc sáng…
– À… mẹ mới về… con đi đâu về vậy?
– Mua sắm chút thôi… thôi con lên phòng đây…
Nhìn dáng Lan khuất lên trên cầu thang… trong Kiều… một ý nghĩ huyễn hoặc nào đó chợt nhen nhóm… Lan vừa đi qua mặt nàng… không có nét gì của một “Lan” mà 20 năm qua nàng nuôi nấng… một cảm giác hoàn toàn xa lạ… vì mấy hôm nay nhiều điều dồn dập xảy đến khiến Kiều phải muộn phiền nhưng giờ thì nàng mới để ý kỹ… từ giọng nói đến điệu bộ… đến ánh mắt… tất cả đều khác hẳn Lan trước kia…
Bước từng bước lên cầu thang… Kiều rón rén lại gần phòng Lan. Nhòm qua khe cửa… Kiều thấy Lan đang đứng trước gương ướm thử những bộ quần áo đắt tiền vừa mua được – điều mà “Lan” trước kia không bao giờ làm… và rồi… cô gái vứt chiếc áo mới xuống nệm và cởi phăng chiếc áo đang mặt ra…
– Trời… Kiều thốt lên kinh ngạc… trên lưng con gái nàng xuất hiện một hình xăm kỳ quái… nó nằm giữa hai bả vai, trong bóng tối lờ mờ, nàng không nhận ra đó là hình thù gì nhưng Kiều biết chắc một điều… từ lúc về từ Sài Gòn cho đến lúc nhập viện vì tai nạn, trên người Lan không có vết xăm nào. Chả lẽ trong thời gian nàng và Vũ đi về quê… Lan lại đi xăm mình ư… không… không thể nào… vì Lan vừa xuất viện tối hôm qua thôi mà… mặt khác, Lan dù đôi lúc trái tính trái nết nhưng nhất định không phải đứa học đòi theo những trò như vậy…
– Ai đấy! – Tròng vội chiếc áo vào người, Lan quay ngoac lại nhìn ra cửa…
– Là mẹ đây… mẹ muốn hỏi con chuyện này… – Kiều bối rối bước vào…
– Trời… có gì thì vào thẳng đây, sao thập thò ngoài đó, làm con tưởng thằng Vũ…
Nhắc mới nhớ… Kiều chợt nhận ra là Vũ vẫn bặt vô âm tín từ sáng đến giờ…
– À… mẹ… hỏi tí… thằng Vũ nó đi đâu mà giờ chưa về con…
– Còn đi đâu nữa. Nó đi tìm mẹ chứ đi đâu!
– Ủa… tìm ai… tìm mẹ hả…
– Chứ ai! Lúc sáng mẹ bỏ đi, thấy mặt nó cau có ghê lắm, rồi trưa thấy xách xe đi, con hỏi đi đâu, nó bảo đi tìm mẹ, chắc nó sợ mẹ lại đi nhậu say xỉn như lúc tối hôm qua…
– Trời… sao nó không gọi điện cho mẹ… à… quên. Cũng tại mẹ, lúc sáng đi vội quá quên cầm dt theo mất, thế giờ con có biết nó đâu không…
– Không. Thì mẹ gọi cho nó thử xem…
– Cho mẹ mượn điện thoại đi…
Cầm máy của Lan trong tay… Kiều định bấm số Vũ… nhưng… cái cảm giác hờn giận đứa con khờ dại… cứ nghẹn trong lòng làm nàng không sao có thể quên đi điều mà Vũ đã nói sáng nay… cứ bấm… rồi lại thôi… nàng đưa điện thoại trả lại cho Lan…
– Sao vậy… còn giận nó à.
– Không… cái chuyện lúc sáng giữa con với nó… làm mẹ sock quá… mẹ cũng không biết nói gì với nó giờ này, mẹ không thể tưởng nổi một đứa ngoan như nó lại có thể làm vậy với chị mình.
– Mấy thằng bây giờ vậy đấy mẹ ơi… bên ngoài có vẻ đàng hoàng… nhưng bên trong tụi nó toàn là cáo là sói không đấy, đàn ông giờ là vậy, con nghĩ thằng Vũ nhà mình hết thuốc trị rồi, mẹ cứ để ông ba đưa nó đi ra nước ngoài đi, để trong nước nó giao du với lũ xấu thì cũng thành du côn du đãng thôi, mới tí tuổi đâu mà làm vậy, không biết chừng nó còn dám giết người cướp của như thằng luyện nữa…
– Ơ…
Ngước lên nhìn Lan… Kiều kinh ngạc nhìn con… nhưng lời Lan vừa nói hết sức bình thản và đầy vô tình… Lan nói về em mình mà Kiều lại có cảm tưởng như Lan đang nói về một thằng đầu đường xó chợ nào đó. Nếu như là Lan trước kia thì có lẽ đã dùng hết lời lẽ để bênh vực em mình… bước ra khỏi phòng… Kiều quay lại nhìn Lan thêm một lần nữa… sự ngờ vực càng lúc càng lớn trong nàng…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →