Phần 107
Dẫn chị sang nhà bác Vũ.. Thầy nó.. Thầy ở đây không phải dạy học mà thấy dạy đàn cho nó.. Cái cổng gỗ nhỏ quen thuộc phía sau đấy là người lính với chiếc xe lăn tỉ mỉ nhào bột để nặn tò he.. Nghề này bác coi là thú vui thôi chứ lương của bác thì mình bác sống cũng không hết, còn là thương binh nữa.. Nó chào bác rồi đến gần.. Hai bác cháu tay bắt mặt mừng..
– Bố nhà mày.. Sao lâu nay không ghé tao.. Chán chơi đàn rồi à.. ?
– Dạ, cháu còn chơi.. Đâu có chán.. Chỉ tại cháu bận học..
– Thế con bé nào kia.. ?
Bác chỉ vào chị đang đứng tẩn ngẩn phía cổng chưa dám vô.. Chắc lạ.. Nó vẫy gọi.. Chị mới từ từ đến gần..
– Con chào bác..
– Ừ.. Bạn gái bây à.. Duyên gớm nhỉ..
Chị đỏ mặt không nói gì.. Nó xua tay..
– Chị cháu đấy mà.. Trên kia về chơi.. Bác còn bột không tụi cháu nặn với..
– Ui trời.. Đầy đấy, mà biết nặn không?
– Dạ con biết..
Chị lí nhí.. Nó cười thầm nhìn chị.. Rồi kéo xuống ngồi luôn vô cái thớt ở gốc cây của bác..
– Ờ đấy.. Nặn gì thì nặn nhưng đừng để dở bột lại vứt đi phí của.. Tị nữa tao còn cho tụi trẻ con.. Đông này nhanh cứng lắm đấy..
– Vâng.. !!
Rồi bác đẩy xe vào nhà lấy cái gì đó.. Nó trêu chị..
– Bộ nặn bao giờ mà biết.. ?
– Thì trước kia mua đất nặn.. Chị nặn được một đống hình..
– Hờ giỏi.. Thế thử em coi..
Chị tủm tỉm ngắt các nắm bột màu mỗi thứ một ít.. Xanh đỏ tím vàng.. Các kiểu sặc sỡ rồi nhào xoắn lại.. Xong véo dần dần cánh lá, hoa.. Chị làm nhập tâm.. Nó chứng kiến hết.. Đẹp thật..
– Tặng nhóc nè.. hihi..
Chị chìa ra một bông hoa đẹp rạng rỡ cộng với nụ cười cũng đẹp không kém.. Nó nhìn ngẩn người..
– À.. Ờ.. Hoa gì vậy?
– Hoa ngũ sắc hihi.. Đẹp ha nhóc..
Nó cứ nhìn chị say đắm.. Miệng lẩm nhẩm..
– Đẹp..
Không biết lúc đó đang khen gì nữa.. Chị hay bông hoa.. Chỉ biết rằng.. Tự nhiên có một cảm giác lạ đến với nó từ người con gái này.. Thoáng chốc đi.. Thoáng chốc đến.. Nụ cười đó xua tan mọi muộn phiền ở nó.. Nó đang bị sao đây.. Một lần nữa.. Hình ảnh của em lại trỗi dậy mãnh liệt.. Nó dằn vặt..
…
Suốt buổi đó nó không nói năng gì nhiều.. Chỉ biết suy nghĩ.. Nghĩ thật nhiều, nghĩ đến cả những thứ không liên quan gì cả.. Để giữ đầu óc bận rộn.. Nếu không làm vậy.. Nó sợ.. Nó sẽ trở thành một thằng không thể tồi tệ hơn bởi tình cảm cứ lớn dần với bất kì người con gái nào xung quanh nó..
Về chiều.. Một lần nữa mượn xe thằng Long đưa chị đi chợ Vồi chơi và mua sắm.. Coi như sang một chút vì là ngày cuối cùng.. Nhưng mua gì chị vẫn nhất quyết trả tiền.. Không cho nó trả.. Tết Tây là ngày nghỉ, đông nghẹt người.. Những cửa hàng quần áo là nơi đông nhất.. Gởi xe xong chị khoác tay nó đi vô rất tự nhiên.. Nó thì ngại vì.. Chiều cao quá ư là.. khiêm tốn..
Chị do lần đầu tiên vào khu chợ nổi tiếng của quê nó nên chỗ nào cũng ghé vô xem, làm mấy bà chủ cửa hàng được phen tưởng bở, đến là buồn cười.. Chị cứ hồn nhiên coi kĩ càng như muốn mua xong lại hồn nhiên bỏ đi mất.. Mãi sau đi mỏi chân chị mới than rồi kêu vô quán đồ chiên vệ đường ăn.. Đến sợ.. Nó không khoái mà chị cứ nhai rồi dí nó.. Cá viên, rồi bánh khoai, .. Các kiểu.. Rồi còn đòi ăn chè nữa.. Bụng không đáy sao vậy trời…
– Sao.. No rồi hả.. ?
– Không..
– Thế sao không ăn nữa.. ? Nghỉ giữa hiệp hả.. ?
– Tí về còn ăn cơm.. hihi
Thật đáng sợ về tài ăn uống của chị.. May lúc đó chị ngưng…
Mua quần áo.. Lựa đến độ con bán hàng và nó cùng ngáp.. Hỏi thì cả hai đứa cùng nói…
– Đẹp.. !
Con nhỏ kia hơi khó chịu nhưng vớ bở vì bà cô nhà mình không biết mặc cả… đi chợ Vồi mà không biết mặc cả thì coi như xui.. Nó thì chẳng bao giờ mua đồ, lại ít nói nên chịu.. Không nói lại được với con bé bán hàng.. thành ra Chị toàn mua với giá gốc.. híc, tốn ghê.. Mà thêm nữa chị tặng nó hai cái áo.. Nó trả tiền nhưng chị lườm…
– Dành với chị thì đừng nói chuyện với chị nữa.. Bỏ mấy cái đồ bị thủng đi…
Tiu nghỉu luôn…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →