Phần 116
Ngồi một góc cầm cái khay sau khi chạy bàn xong.. Nó Không rời mắt khỏi em và chị.. Nói gì mà nói lắm thế không biết.. Bỗng dưng bị bỏ mặc.. Đâm ra bực vô cớ.. Ngồi nghiến cái khay…
– Ủa Minh..
– Yến hả.. ?
– Sao mặt nhăn dữ vậy.. ?
Nhỏ nhìn theo hướng nó chỉ.. Cười duyên cái..
– Hì.. Bị cho ra rìa.. Thôi đi làm việc cho vui..
– Đã có khách vô đâu..
– Thì Minh vẫn còn việc để làm mà..
– Việc gì.. ?
Nhỏ đánh mắt sang bao đàn dựng trong quầy.. Nó chợt nghĩ.. Lâu rồi còn gì..
– Hay vào nhé.. Hơn tháng không có tiếng đàn, khu trầm hẳn hihi..
Nhỏ Yến thúc.. Nó chạy lên quầy.. Cầm đàn để lấy cảm giác lại.. Thấy phấn chấn.. Em có vẻ để ý.. Cười tít mắt.. Chị cũng vậy.. Còn vỗ tay nữa chứ.. Chọn một bản phù hợp.. Hôm nay chơi nhạc Nhật cho thích.. Nhẩm chọn mãi rồi cũng tìm được bài… Khách người ta có vẻ chờ đợi.. Em và chị cũng vậy..
The Name of Sprited away không phải là một bản đàn buồn hay vui.. Đơn giản là một bản nhắc nhở của những yên lặng để gợi nhớ một chút gì đó về quá khứ.. Ở đây nó nhớ đến người chị của nó.. Tâm hồn không phải của nghệ sĩ hay bàn tay người chơi đàn chuyên nghiệp.. Cái nó có được là sự say mê và cảm nhận.. Dù nó biết bản nhạc này của mình chỉ là hàng “nhái”.. Vì có tự đổi để phù hợp để chơi một mình.. Biết đàn khá nhiều bản nhưng chỉ một số là chính xác.. Nó là như vậy.. Không gian hôm nay.. Nhường chỗ cho nó cứ lướt tay trên phím say mê cho đến khi.. Kết thúc.. Nó nhướn mắt lên mỉm cười.. Cái ngại ngùng chẳng còn vì quen thuộc.. Tiếng vỗ tay rào rào khích lệ, cảm giác vui lắm… Em nhìn nó cười âu yếm.. Chị thích quá hay sao cứ tít mắt vỗ tay.. Bỗng dưng.. Một đứa con gái ở bàn phía trong đứng dậy.. Rắc rối..
Cũng phải nói cái kiểu trường hợp quái gở này, thằng nhà quê như nó chưa gặp bao giờ.. Con nhỏ cứ tiến đến gần nhìn nó chăm chú.. Còn nó thì không để ý vì nghĩ nhỏ đi đâu đó thôi.. Dù sao cũng chẳng quen biết gì.. Mà còn có em ở đây, có chị ở đây.. Vớ vẩn ăn giã tơi bời chứ đùa.. Ấy vậy mà cái mắt chết tiệt phản chủ.. Quen thói tia gái nên nó liếc nhỏ chút.. Nói thật nhỏ đẹp.. Đẹp theo kiểu.. Quyến rũ vì trời rét mà ăn mặc cứ nửa kín nửa hở.. Lộ đường cong có phần đầy đặn.. Chắc đây là một cô tiểu thư Hà thành chính hiệu.. Tóc xõa dài nhuộm đỏ.. Váy thì màu trắng, phủ quá đầy gối.. Mặt nhỏ toát lên vẻ thanh tú nhưng rất kênh kiệu.. Môi chúm chím đỏ đậm, Sống mũi thẳng tắp, chỉ có điều mắt một mí thôi.. Nhìn qua bàn nhỏ thì thấy một đống lố nhố trai gái đầu xanh đỏ, cười nói chuyện trò.. Nó đoán.. Con nhỏ này chắc còn đi học rồi đàn đúm gì đây, .. Có điều cái đống lố nhố cậu ấm tiểu thư kia cứ nhìn nó rồi nhìn nhỏ.. Chẳng bận tâm.. Rách việc.. Nhìn cái đầu đã ghét rồi.. Khép bao đàn lại.. Tính xuống với em. Thì cảm giác nhỏ vẫn chăm chú nhìn nó..
– Anh kia.. !
Nhỏ gọi giọng lảnh lót.. Có phần trịnh thượng.. Nó tẩn ngẩn.. Theo quán tính ngoảnh ra sau.. Chẳng có ai..
– Anh đấy.. !
Nó vẫn ngạc nhiên.. Nhỏ nhìn nó và gọi.. Quái lạ.. Quen biết gì đâu.. Bộ con nhỏ tiểu thư nhận nhầm người à..
– Tôi gọi anh.. Điếc hả.. !?
Đến lúc này.. Nhỏ có vẻ bực lấy tay chỉ vô nó.. Em ngước lên nhìn, mặt có vẻ bực nhưng không nói gì, chị thì ngó lơ.. Nó cười gượng với em và chị.. Rồi ấp úng..
– Dạ.. Chị gọi em ạ.. ?
– Phải.. đến gần đây..
Tiến lại gần mà mắt chỉ nhìn qua em.. Mặt đỏ gay.. Kiểu này chết thật rồi.. Nếu không phải khách hay đang ở trong quán thì còn lâu nhá con nhỏ tiểu thư..
– Dạ.. Chị cần gì.. ?
– Em mượn điện thoại..
Bọn bàn trong kia bắt đầu hú hét vỗ tay.. Mặt nhỏ tiểu thư thì hơi hồng lên qua làn da trắng.. Nó không hiểu nhỏ mượn làm gì.. Tần ngần rút điện thoại ra mà không nói vì theo quan điểm chiều theo khách.. Thì..
– Việc gì anh phải cho mượn.. !!
Em tiến đến giằng cái điện thoại ở tay nó.. Giật mình.. Mặt em giận dữ.. Ghen chắc luôn.. Mặt nhỏ kia cũng bất ngờ đanh lại..
– Trước khi anh cho ai mượn cái gì thì cũng phải hỏi lý do chứ.. ?
– À.. Ừm.. Chắc người ta gọi nhờ thôi không sao đâu..
– Gọi nhờ.. Hừ.. Em không nghĩ vậy đâu..
Em nói giọng lạnh nhạt.. Mắt rực lửa nhìn nhỏ tiểu thư.. Cả quán nhìn vào ba đứa.. Mặt chị lúng túng vì một bên khách một bên em… Mà chưa có gì to tát cả.. Nên cứ ngồi quan sát.. Bọn trong bàn bạn nhỏ cũng không hú nữa, chỉ nhìn..
– Ủa.. Tôi mượn anh ấy chứ tôi mượn bạn hả.. Người đâu vô duyên.. !
Nhỏ kia chẳng kém cạnh vặc lại.. Em nói lạnh lùng..
– Hừ.. Nhưng đó là người yêu tôi.. !
– Người yêu.. Người yêu thì sao.. Đã cưới nhau chưa, có gì giằng buộc chưa.. ?
– Nhưng.. Nhưng..
Em có vẻ lúng túng.. Nó nóng gáy..
– Đây.. Điện thoại đây, chị muốn làm gì làm..
– Anh đẹp trai, cảm ơn nhé.. hì..
Nhỏ nhoẻn miệng cười, cầm điện thoại bấm bấm.. Nhìn nó rồi nửa mắt nhìn em.. Em run lên vì giận.. Nó nhìn em bằng con mắt yên tâm.. Nhưng..
– Hì.. Cảm ơn anh.. Cảm ơn người yêu của bạn nhé.. chụt.. !!
Nhỏ trả lại điện thoại.. Rồi bất ngờ thơm vào má nó.. Tụi kia.. Ủ ôi.. Một tiếng.. Chưa kịp phản ứng chỉ thấy chị trợn mắt nhìn..
– Giữ “người yêu” chắc vào nhé bạn.. Hì..
Con nhỏ tiểu thư nói nhấn mạnh chữ “người yêu” rồi nháy mắt với nó, chắc muốn trêu tức em, xong bước đi về phía bàn Tụi kia.. Nó quay sang em định nói.. Thì thấy em khóc..
– Huhu.. Mặc kệ anh luôn đấy.. !!
Em hét lên rồi chạy ra ngoài.. Nó đứng trôn chân.. Chẳng hiểu lúc đấy nghĩ gì mà không đuổi theo.. Chỉ buồn bã làm việc bình thường.. Chị đăm chiêu, chắc phân tích thái độ nó như vậy là sao.. Còn nó biết, sau một thời gian xa nhau.. Nó muốn trưởng thành hơn, yêu theo kiểu người lớn chứ không phải ghen tuông thế này.. Vì em chứng kiến, nó làm gì có lỗi đâu cơ chứ..
– Nhóc không đi theo bé Ly à.. ?
Chị nhỏ nhẹ đứng bên cạnh..
– Dạ.. Đang trong giờ làm tý về nói chuyện sau chị ạ..
– Ừ… Chết chưa.. Ai bảo đào hoa cho lắm vào..
Chị đẩy nó một cái.. Mặt xị ra.. Nó cười gượng..
– Chắc người ta trêu thôi.. Chứ gì mà đào hoa..
Chị lắc đầu thở dài..
– Nhưng khổ nỗi nhóc lại ngốc chứ.. Đúng là được cái này mất cái kia..
– Hâm vừa..
Chị chẳng nói gì rồi đi vào bếp.. Bỗng nhiên không khí trùng xuống.. Nó thấy bực vì cái tính cam chịu của mình.. Tại con nhỏ tiểu thư kia hết..
Điện thoại thì to tổ chảng còn đi mượn.. Bỗng lại tiếng nhỏ tiểu thư..
– Anh ơi.. “người yêu” anh về rồi thì ra đây ngồi với em nè..
Vẫn là cái giọng và cụm từ được nhấn mạnh.. Nhỏ chìa tay ra vẫy nó.. Đang chán nên chẳng thèm trả lời.. Lò dò đi lấy nước..
– Hì.. Đàn hay lại lạnh lùng với em à.. Thích anh rồi đó nha..
Tụi trong đó cười sằng sặc.. Con nhỏ nói xong cũng cười.. Theo.. Nó thầm nghĩ.. Thích gì, chắc kiểu này lấy nó ra làm trò đùa chứ, tụi nhà giàu đua đòi này đứa nào chẳng vậy.. Loanh quanh làm việc.. Cây đàn dựng ở góc nguyên si.. Chỉ có lòng dạ nó, từ vui thành buồn.. Cứ mong về để sang em.. Em của nó rất dễ ghen mà.. Còn mít ướt nữa.. Lúc tụi kia ra về, cũng là lúc trời tối.. Hết ca, chỉ còn thu tiền nước là xong thôi.. Nhỏ gọi vào thanh toán rồi nhét vào tay nó 500 nghìn.. Thì thầm vào tai..
– Không cần trả lại.. Chỉ cần nhớ em là được..
Tụi kia ra về hết, nhỏ cười..
– Nhớ đấy.. Anh đẹp trai.. hì..
Cầm tờ tiền trong tay.. Nó thấy hơi bị khinh.. Nếu nhỏ luôn tán trai bằng cách này thì đúng thật, không còn gì để nói.. Vứt tiền qua cửa sổ cũng là một trong số lý do nó ghét nhỏ cực kì.. Trả nguyên si tiền cho quầy nó chào chị rồi ra về..
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →