Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 144

Chương 144/183
Phần 144

Tan làm đã chập tối, nó đi sang nhà nhỏ Tâm với lời hẹn trước, vì đã quen và được hai bác quí giao trọng trách, dù nó biết kiến thức còn dính lại trong đầu mười hai năm mài đũng ở cấp ba chẳng đủ để nhỏ tốt nghiệp chứ huống chi đại học mà dạy với dỗ. Buổi tối, cổng nhà bác Trung có đèn nên việc mở chiếc then rít chẳng khó khăn lắm. Vào đến nhà, nó thấy mình bác Tám đang ngồi với chiếc điều khiển trong tay, đôi mắt chăm chú vô cái tivi to phía trước. Nó đánh tiếng.

– Cháu chào bác!

– Minh hả, vô ngồi uống nước cháu!

– Dạ. Cháu xin, bác trai đâu rồi bác?

– Giờ này chắc ở bên khu canh rồi chút nữa ổng về thôi.

– Dạ, em Tâm có nhà không bác?

– Nó đang ngồi học ở trên đó, con gái con đứa vài cái bát, ăn xong không rửa bày một đống ở kia kìa chậc!… Để bác kêu nó xuống, cháu bảo ban em nó phải nghiêm chút chứ lười lắm cháu ạ!

– Dạ hì, còn bé mà bác!

Nó cười rồi nói bừa chứ tuổi nó với nhỏ chênh nhau không đáng bao nhiêu. Bác Tám xẵng giọng.

– Tâm ơi! Xuống đây con, Minh nó đến đây này!

Từ trên nó nghe được cái giọng lảnh lót xen chút vui mừng của nhỏ.

– Dạ!!

Kèm theo tiếng chạy bịch bịch xuống cầu thang.

– Thấy không, ngày bình thường bác gọi thì mặt nhăn mày nhó mãi mới lết xuống. Giờ kêu tên cháu là phi như bay.

Nó cười gượng.

– Mày làm gì mà lao như tên vậy?!

– Phù…! Hihi, anh ơi mình lên luôn đi, đang có bài khó mẹ ạ!

Chẳng ngờ nhỏ đã ở sau lưng nắm tay nó kéo lên, chỉ biết đi theo.

– Ờ ờ. Dạ cháu xin phép!

Bác gật đầu nhỏ Tâm kéo lên, vào phòng nó bị nhỏ nhẫn tâm đẩy vô cái ghế oạch một cái, nhỏ cười khì ngồi vào cái ghế đối diện khoanh tay nhìn nó. Điều này làm nó bối rối.

– Học đi chứ! Nhìn gì?

– Nhìn cái mặt đỏ lên dễ thương chứ nhìn gì? Hihi.

– Học hoặc là anh về?

Nhỏ xụ mặt lại miệng chu chu lên.

– Thì học, gì mà đanh đá!

Nhỏ lục lên một đống sách nâng cao toán nó nhìn mà toát mồ hôi hột.

– Sách cơ bản đã xong đâu mà mang cái này ra, anh dạy sao nổi?

– Nhưng mà bài ở sách cơ bản em làm hết rồi.

– Vậy hay bài nào ở sách cơ bản chưa học thì để anh dạy lý thuyết rồi đến trường cô dạy lần hai cho nhớ được không?

– Ừm hihi.

Đây không phải công việc gia sư, chỉ là bảo ban học hành nên nói nhiều hơn dạy, nó nói gì nhỏ Tâm làm theo, chưa bao giờ nó thấy nhỏ nghiêm túc như này. Đúng là nhỏ đã thay đổi, ngoài việc tính cách còn hay đùa cợt, còn về học hành nhỏ rất thông minh và chăm chỉ, nó dạy một phần lý thuyết cho chắc rồi mới giao bài để nhỏ cặm cụi máy tính với cây viết, đôi khi còn cắn bút cau mày rất tự nhiên. Nó ngồi im ngắm nhỏ, tuy rất đẹp nhưng cảm xúc thích thú chẳng có, lạ thật. Căn phòng này vẫn đơn giản và đẹp mang tông màu cũng nhẹ nhàng hợp với con gái, ở đây có một mùi thơm rất lạ. Chiếc giường kia chăn gối được gấp gọn gàng, đúng thật nhỏ Tâm đã “ngoan” hơn rất nhiều chỉ có là nhỏ vẫn trẻ con. Bằng chứng là gấu bông xếp dày nửa giường. Tiến đến gần ngó kĩ bài tập nhỏ làm, gần xong. Nó cứ nhìn, chợt nhỏ quay lên, mặt đối mặt nó.

– Ơ?

Sững người chút, nhỏ Tâm đỏ mặt quay xuống. Miệng nói câu làm nó buồn cười.

– Biết người ta đẹp rồi, nhìn cứ nhìn còn phải nhìn lén làm gì?

– Em tự tin gớm!

– Người ta đẹp người ta có quyền mà.

Nó cười lớn cốc nhẹ vô đầu nhỏ.

– Thôi làm nhanh ra kết quả giùm, muộn rồi.

– Úi đau!…Muộn có sao, gì chứ học là bố mẹ em ủng hộ mà. Anh bận gì à?

– Thì không bận nhưng cũng phải về chứ ở sao được?

– Ừ ha! Đợi em chút!

Nhỏ quay lại viết. Nó bỗng nhiên buồn không có lý do nào cả.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →