Phần 2
Chưa đến nơi. Chiếc xe vẫn chạy trên con đường đầy nắng. Những cảnh sắc của vùng quê mất dần. Thay vào đó là những toàn nhà cao tầng hiện lên. Cũng lạ đôi chút vì cô bạn gái mới quen. Nhỏ Chi thiệt là bạo. Cứ ngủ ngon lành trên cái vai gầy của nó. Lúc xe đi qua dòng kẻ đường. Nảy nên.. Đầu nhỏ bị lệch xuống phía dưới. Vậy mà vẫn ngủ được. Cũng tài. Nó lắc đầu chỉnh lại tư thế cho nhỏ. Chứ không cứ để vậy. Sái cổ như chơi. Và mỗi lần như thế. Tay nó lại run. Không phải vì lần đầu tiếp xúc với con gái, nhưng đây là người lạ. Nhỡ nhỏ dậy bắt gặp nó đụng chạm thì ngại chết.
Cảnh vật bên đường lại thay đổi. Xe đi nhanh hơn. Có lẽ đang trên cao tốc. Không còn những đợt xóc nữa nên nó cũng an tâm ngả người ra.. Nãy giờ nhỏ tựa mỏi quá. Xe trở lên im lặng. Chỉ có bác tài dường như còn thức. (Lúc ấy chưa có tuyến như bây giờ. Thành ra quê nó gần Hà Nội nhưng phải lòng vòng rất xa… ). Chẳng còn việc gì để làm. Để nghĩ. Nó lại quay sang nhìn nhỏ Chi. Bỗng thấy xao xuyến đôi chút. Dù sao cũng là con người mà. Con trai thấy gái xinh tự khắc ngắm thôi. Đoán vậy chứ nó bắt đầu tò mò khuôn mặt của nhỏ phía sau lớp khẩu trang. Tự nhiên thấy ghét cái đó ghê gớm. Đi xe khách mà bịt mặt như ninja. Ngẩn ngơ vì tánh tò mò. Đầu thì tưởng tưởng. Còn bàn tay bất giác đưa lên chiếc khẩu trang định kéo ra xem. Thì toàn xe tối lạ. Giật mình tưởng làm sao. Hóa ra xe đi qua gầm cầu. Chán nản. Rụt tay lại. Bỏ luôn cái ý định kia đi.
Dặn thừa. Mỗi cái balo. Quên sao được. Đeo lên vai.. Nó đi xuống trước. Hơi mất thăng bằng sau quãng đường dài. Và còn bị say xe. Nó chống tay vào cái cột gần đó để không bị ngã. Đợi nhỏ. Chứ khéo lại ở luôn trên xe. Nãy nghe bảo cùng bến với nó mà. Vài phút trôi qua. Với tiếng giục của bác tài. Mọi người đi xuống hết mà không thấy nhỏ đâu. Thấy lạ. Nó chạy lên xe. Hóa ra. Nhỏ mang theo 3 túi mà cầm được hai bên tay. Còn cái nữa. Chưa biết sao. Đến gần cầm luôn giúp nhỏ. Nhỏ đi sau lý nhí.
– Cảm ơn M nha..
Nó lầu bầu khó chịu. Đi học chứ đi du lịch đâu mà mang lắm đồ đạc.. Tụi con gái thật rắc rối.
Chiếc xe khách nổ máy phóng đi. Chắc chuẩn bị một đợt khách mới. Và nó cũng chuẩn bị có cuộc sống mới. Cuộc sống sinh viên. Nó đâu biết rằng sắp tới sẽ xảy ra biết bao nhiêu chuyện sóng gió, để rồi giữ lại được cô gái nó yêu thương. Nhiều lúc cho đến tận bây giờ. Nó vẫn trêu em. ” Nếu ngày ấy anh không đi học thì sao nhỉ?”
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →