Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 36

Chương 36/183
Phần 36

Tắt điện.. phòng tối om.. hơi khó chịu một chút vì không quen.. Với lại tiếng mưa ồn quá làm nó khó ngủ.. Không khí hơi lạnh do cũng gần đêm rồi.. May mà trước về quê mẹ có nhét mấy bộ quần áo dành cho mùa đông vô balo lên nó lấy đắp tạm.. Nhưng vẫn hở chân…

Nó nằm co ro, trằn trọc nghĩ về nhỏ Ly.. Nghĩ về từng hành động nhỏ dành cho nó.. Từng cử chỉ.. Tất cả đều rất mới trong tâm trí nó.. Quá khó hiểu.. Vẫn chỉ hai từ “tại sao”.. Chả lẽ nhỏ thích nó.. Không đời nào.. Người như nhỏ việc gì phải chú ý đến thằng nhà quê lên tỉnh như nó chứ.. Chán thật, tiếng mưa bên ngoài hình như không muốn dứt.. Càng ngày càng to hơn thì phải.. Không biết nhỏ đã ngủ chưa.. Từ nãy giờ không thấy nhỏ cử động gì, vì giường nó cũ.. Chỉ cần cử động chút thôi là sẽ có tiếng kẽo kẹt.. Im thế này chắc nhỏ ngủ rồi…

Đầu nó lại suy nghĩ.. Chỉ về nhỏ Ly thôi.. Không ai cả.. Chính nó giờ cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.. Nhỏ thật kì lạ, lúc thì tỏ ra ghét nó.. Lúc lại quan tâm đến nó một cách thái quá.. Lúc hồn nhiên ngây thơ.. Lúc lạnh lùng.. Đôi khi lại cá tính năng động… Càng về đêm cái lạnh càng ngự trị lấy con người nó mặc dù đã đắp vài cái áo gió rồi…

Tự dưng lại thấy lo cho nhỏ Ly, với chiếc vỏ chăn mỏng của nó liệu rằng nhỏ đủ ấm không nhỉ? Bứt rứt quá nó ngồi dậy ngó lên chiếc giường.. Nhỏ nằm quay mặt vô trong lên nó không nhìn thấy.. Nhưng cái dáng thì cong như con tôm rồi.. Chắc lạnh.. Nhỏ cao nên cái vỏ chăn của nó không đủ phủ kín đôi chân nhỏ. Nó lấy những chiếc áo gió mình đang đắp phủ lên tất cả chỗ nào hở trên người nhỏ.. Nó chỉ biết làm vậy sẽ giúp nhỏ ấm hơn.. Còn nó thì nằm không.. Ít ra thế này còn đỡ hơn việc nhỏ dầm mưa mang thức ăn đến cho nó.. Hơi rét nhưng nó chịu được.. Bỗng tiếng giường kẽo kẹt phát ra.. Chắc nhỏ trở mình.. Thôi kệ phải cố ngủ vậy.. Đêm rồi mà, mai còn đi học nữa.. Nó nhắm mắt..

– Anh ơi.. – Giọng nhỏ Ly gọi nó.. Nó không trả lời..
– Anh.. Ngủ rồi à? – Lại gọi tiếp.. Gì đây trời..
– Ừ.. Sao?
– Hihi.. Ngủ mà trả lời được hả.
– Ừ.. Ngủ rồi nhưng vừa bị gọi dậy.
– Thế hả.. Thế anh ngủ rồi, vậy ai đắp cái này cho em nhỉ.. hihi.

Nó dưới sàn.. Nhỏ trên giường nên không nhìn thấy mặt nhỏ.. Nhưng nghe tiếng cười của nhỏ Ly có vẻ vui lắm.. Không hiểu sao.

– Không biết.
– Xạo.. Hihi.
– Ừ..
– Anh ơi..
– Gì?
– Anh lên đây nằm đi.. Dưới đó lạnh lắm.. – Bạo dữ vậy trời.. Chỉ sợ nó không kiềm chế được.. Nhỡ có chuyện gì thì chết…
– Không.
– Tại sao?.. Anh đừng ngại mà.. Không sao đâu.
– Không thích.. Thôi ngủ đi.
– Anh.. – Nó không trả lời nữa.. Nhỏ bỗng thả áo xuống..
– Anh không lên thì em không cần.. ! – Giọng có vẻ hơi bực. Kệ nhỏ khùng.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện

– Mở mắt ra đi.. Giả vờ gì nữa..
– Hihi.. Anh biết hay vậy, không giả vờ thì sao biết từ nãy có người nhìn trộm mình hihi..
– Nhìn thẳng mặt luôn chứ trộm gì.. Bỏ tay ra được rồi đấy, nghẹt cổ người ta giờ..
– Hihi.. Đang ấm, không bỏ..
– Có bỏ không.. ?
– Không đấy.. Ờ.. – Nhỏ bướng. Nó ngồi dậy luôn.. Nhỏ bị bất ngờ dựng cả người dậy.. Tuột tay ngã xuống giường cái.. Oạch.. !
– A.. Cái đồ.. cái đồ.. !
– Đồ cái bồ đựng thóc!.. Dậy đi, làm bộ hoài.. Anh phải đi học đây.

Nó xem cái đồng hồ thì cũng gần đến giờ rồi.. Chui vô vệ sinh cá nhân. Để mặc nhỏ bên ngoài gào.. Rú.. Như con khùng… Nhìn cái bàn chải đánh răng mà lại chột dạ.. Thôi kệ, nhỏ dùng từ tối hôm qua rồi.. Giờ khô chắc không sao đâu… Xong thay luôn bộ quần áo trong đấy.. Bước ra thấy mặt nhỏ nhăn nhó…

– Cần vệ sinh không?
– Không cần.. – Nhỏ ngồi thu lu như dỗi nó.
– Ờ thế về đi.. Anh phải đi học đây.
– Không về..
– Ừ.. Thế ngồi đây, anh khóa cửa.. Trưa về anh mở cho. – Nó đeo cái balo ra khỏi phòng định khép cửa vô dọa nhỏ thì..
– Ơ.. Này.. Này! – Nhỏ đập vô cánh cửa.. Giọng hoảng hốt..
– Sao.. ?
– Em.. Về.. anh nhớ đấy.. hứ. – Nhỏ quay vô lấy bọc gì đó, hình như quần áo thì phải..
– Ừ.. Có mấy bộ quần áo em mặc mất một bộ rồi thì phải nhớ chứ.. Giặt xong nhớ đem trả nhé..
– Đồ đáng ghét.. !! – Nhỏ hét to lên xong lườm nó… Trèo lên xe phi thẳng đi luôn.. Làm mấy người đi bộ buổi sáng nhìn nó bằng ánh mắt dị nghị… Gì vậy trời.. Ghét thì thôi.. Ai cần quan tâm người ta rồi lại kêu ghét…

Xong nó khóa phòng đạp xe đi học luôn.. Đường vẫn còn ướt vì trận mưa đêm qua.. Trời thì âm u lâu lâu gió thổi mạnh qua các hàng cây làm những giọt nước trên lá giỏ xuống trúng gáy nó.. Rùng mình.. mà cũng lạ thật.. Giờ này rồi mà cũng thấy vắng vắng.. Chắc mọi người ngại bão không muốn ra ngoài…

Đến trường ngồi học đã thấy ông mãnh Tuấn đang ngồi đọc sách rồi.. Nó dụi dụi mắt…

– Nè.. Bữa nay thánh nhập hả?
– Nhập cái cục shit.. Đang trong quá trình làm ông già sáng mắt ra.. Yên cho tôi đọc đi.

Ơ hơ.. Quên mất cái vụ này.. Chắc thay đổi thật.. Thôi thì kệ nhà người ta, không quan tâm.. Suốt buổi hôm ý cả hai thằng cùng ngồi học không nói chuyện với nhau câu nào.. Hiếm có thật.

Tan học, nó về phòng lấy cây đàn yêu quý rồi sang quán luôn.. Hôm nay vắng khách cả ở khu bên ngoài.. Còn bên trong khu nó có đúng một người.. Nhỏ Mi.. Quái lạ nhỏ đến sớm làm gì thế nhỉ.. Hay nhỏ định ăn rồi ngủ ngoài quán như nó.. Không được, có mỗi cái giường xếp.. Chả lẽ nhường nhỏ thì nó nằm đất hả.. đang đơ đơ thì nhỏ tiến lại..

– Hihi.. M, cậu đến sớm thế? – Má ơi.. Thảo nào hôm nay có bão.. Nhỏ cười với nó mới ghê chớ, nó hơi sốc..
– À.. ừ.. H.. ôm nào.. Mình c.. ũng đến tầm này mà.
– Ủa để làm gì vậy?
– À để ăn.. rồi.. nghỉ.. ngơi ngoài đây luôn..
– Vậy à hihi.. Mình cũng tính vậy nên hôm nay ra hơi sớm chút hihi.. – Đấy biết ngay mà kiểu này chắc phải nhường cái giường xếp yêu quí rồi hix.
– À ừ..
– M này.. Cậu ăn cái này cùng mình đi.. hihi – Nhỏ chìa ra một túi bánh khúc.
– Ơ thôi.. Cậu ăn đi, mình sang kia mua cơm được rồi mà. – Nó từ chối vì ngại.
– Khỏi.. Ăn cùng mình đi, mình mua nhiều, tính rủ chị Huyền ăn mà chị không có ở đây.. Cái này ăn nóng mới ngon.. Giờ ăn không hết tý nữa không ăn được bỏ đi phí lắm..
– Thôi..
– Ngại gì chứ.. hihi.. Nè.. – Nhỏ gỡ miếng lá ra đưa nó miếng bánh.. Đã ăn chùa còn để người ta hầu nữa.
– Mình tự.. làm được mà..
– Cầm lấy.. ! – giật cả mình, nó cầm luôn.. Cắn miếng nhai nhai.. Ngon phết…
– Ngon không?
– Ngon..
– Ngon thì ăn tiếp đi hihi.. – Cười gì gian vậy trời, nhỏ bỏ gì vô bánh không ta.. Nghi quá, cơ mà đói nên cũng chả làm khách nữa, nó chén liền ba cái rồi thôi luôn.

Ngồi xoa cái bụng nhìn nhỏ.. Vẫn kiểu ăn ỏn ẻn nhỏ Mi nhìn nó cười cười..

– Ăn như chết đói còn làm bộ hihi..
– Hê.. – Nó cười gượng. Mà chả hiểu sao.. Cứ no mắt lại díp lại, tính vô kho nhưng thấy nhỏ bảo thế.. Thăm dò phát..
– Có giường trong kho đấy.. Tý cậu có ngủ không?
– À không.. hihi, mình không ngủ trưa đâu.. Ngồi ngoài này tý làm luôn. – Hơ.. Thế thì càng tốt.. Hôm nay nhỏ như người cứu thế vậy.. Tốt một cách kì lạ.
– Vậy mình đi ngủ đây.. Cảm ơn cậu nha.. – Nó vô kho luôn.. Không gian yên tĩnh làm nó nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ..
– Chán thật… – Nhỏ chán gì vậy nhỉ?.. Mà thôi ngủ đã mệt rồi.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →