Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 50

Chương 50/183
Phần 50

– Tránh ra.. !! – em hét lên, ánh mắt đỏ hoe nhìn nó giận dữ.. Nó sững người..
– Anh đi.. đâu mà giờ mới về.. !! Anh đi đâu mà để tôi.. đợi hai tiếng đồng hồ mới về hả?!!!.. – Giọng em uất ức, nó thấy thương em rất nhiều.. Đợi nó lâu trong cái thời tiết này ở ngoài trời, tự giận chính mình.. Nó lúng túng..

– Anh xin lỗi.. Anh.. Anh đi với chị..

Em cười nhạt.. Ánh mắt sắc lạnh nhìn nó…

– Với chị… Anh thì nhiều chị lắm nhỉ? Chị nào mà đi cùng nhau đến giờ này mới về.. !! – Em lại hét lên.

– Chị.. chị Huyền.. Anh xin lỗi…

– Thật không?

– Thật mà.

Em có vẻ nguôi nguôi khi biết… Phù, không lườm nó nữa.. Phải chơi đòn quyết định thôi…

– Anh xin lỗi vì để em đợi mà.. Chị buồn nên anh an ủi nhưng không biết chị sao lại buồn.. – Nó tiến lại ôm em…

– Em biết rùi.. Em tưởng anh đi với ai.. Em sợ anh đi với người con gái nào khác.. hức hức.. Em sợ lắm.. hức – Nó quặn lòng khi em thút thít kèm theo những giọt nước mắt chảy vào người nó.. Nó vẫn đang cởi trần, giọt nước mắt ấm nóng…

– Anh xin lỗi anh biết rồi.. Đừng khóc nữa mà.. – Nó ôm em chặt hơn…

– Lúc trưa em nghe.. hức, anh nói về chị… hức, trông anh rất buồn.. hức, em thấy mình.. Không quan trọng bằng chị ấy… hức em rất buồn.. hức.. Suốt đoạn đường về, em suy nghĩ rất nhiều.. hức.. Em buồn lắm.. Em chỉ muốn làm người.. Quan trọng nhất của anh thôi.. hức…

Thì ra là vậy.. Nó là thằng có tính cách nhạt nhẽo lên không hiểu được nỗi lòng em.. Nó đã quá thiên về quá khứ khi mà hiện tại và có thể là tương lai của nó đang bên cạnh đây.. Nghe em thổn thức mà nó càng yêu em hơn rất nhiều…

– Anh yêu em.. Anh xin lỗi, anh sẽ sửa.. Đừng buồn nữa nha…

Em im lặng gật đầu rồi nhướn người lên hôn nó.. Nụ hôn ngọt ngào say đắm trong hạnh phúc của nó và em.. Một lúc lâu, em rời nó ra thủ thỉ…

– Anh ơi…

– Gì?

– Anh biết tại sao tim lại được gọi là trái tim không?

– Không..

– Vì nó nằm phần ngực bên trái.. hihi anh ngốc…

– Ừ…

– Anh biết trái tim anh ở đâu không?

Nó sờ bên ngực mình thấy đập đập rồi chỉ cho em…

– Đây nè…

Em cúi xuống cắn mạnh vào chỗ nó vừa chỉ.. Nó đau chảy nước mắt nhưng biết em làm thế là có lý do nên nó vẫn ôm em không kêu ca gì cả. Trên ngực nó giờ là vệt răng đều như bắp của em…

– Hihi.. Anh đau không?

– Có…

– Anh biết tại sao em làm vậy không?

– Không…

– Em vừa đánh dấu vào trái tim anh đấy.. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì anh không được cho bất kì đứa con gái nào chạm đến nó nha anh.. Nó chỉ là của em thôi đó.. hihi…

– Ừ anh hứa…

Không ngờ em ngây thơ như vậy.. Từng lời em nói làm nó rất vui nhưng lo sợ, sợ cái “chuyện gì” của em sẽ xảy đến thật.. Nó luôn bất an kể từ khi yêu em đến giờ.. Liệu rằng một thằng dễ rung động như nó có thể không làm tổn thương em hay không.. Nó không chắc được.. Lời hứa đó, nó quá mỏng manh giữa cái cuộc sống sinh viên nghiệt ngã này…

– Anh hứa là phải giữ lời.. Em cũng sẽ như vậy.. Em không hứa nhưng em thề.. cả đời này em chỉ yêu mình anh thôi Minh ạ…

Nó bất động trước lời nói của em.. Nó khóc.. Không ngờ em còn dám thề.. Em đã thực sự vượt qua mọi rào cản để đến với nó, ấy vậy mà nó vẫn lo vẫn sợ.. Rất nhiều thứ, đơn giản mà nói nó chưa bao giờ yêu, chưa bao giờ trưởng thành.. Nó mới chỉ là một thằng bé với hình hài của một sinh viên.. Cái cuộc sống phức tạp này đưa em đến với nó.. Chẳng vì cái gì cả, em như một thiên thần kéo nó lên bởi cái suy nghĩ hận đời.. Hận ông trời không có mắt đã được hình thành trước đó.. Nó vẫn khóc, vì quá yếu đuối.. Dường như Hà Nội hôm nay mít ướt thật…

– Ơ kìa.. Anh ngốc, không được khóc.. hihi.. vừa dỗ em cơ mà.. – Em sờ vào khuôn mặt nó, bàn tay mềm mại gạt những giọt nước mắt trên mặt nó đi như nó đã từng làm với em vậy…

– Ừ…

– Anh không được khóc, không bao giờ được khóc.. Em muốn người yêu em phải cứng rắn hơn.. Để bảo vệ cho em chứ hihi…

Em nói đúng.. Nó phải cứng rắn hơn, vì giờ nó có em rồi.. Tuy bờ vai nó nhỏ, bàn tay nó “trắng”.. Nhưng nó tin mình sẽ làm được…

Căn phòng vẫn chìm trong im lặng, để có thể nghe rõ từng tiếng gió hú ngoài kia.. Chỉ có tiếng đó thôi, không còi xe hay tiếng người nào cả.. Đêm rồi.. Mà nó chẳng muốn ngủ.. Chỉ ngồi đấy ôm em, trong cái lúc cảm xúc mãnh liệt nhất đang hiện hữu ở nó… Trong cái tình yêu mà nó chưa từng trải qua… Em là tình đầu của nó, có thể nói rằng em người duy nhất nó yêu lúc này, trong thoáng chốc nó quên hình ảnh cô bé ngày nào, người đã tặng nó chiếc đồng hồ kia… Tự nhủ có khi chẳng bao giờ được gặp lại nữa, thôi thì hãy gạt sang một bên để lo cho cái hiện tại này… Nó là thằng có mới nới cũ… vì con người không ai là hoàn hảo cả, đôi khi cần chút tham lam, cần chút xấu xa để hoàn thiện và thanh thản, không vướng bận nhiều nữa…

Lúc sau em thiếp đi, nó đặt em xuống rồi nằm ngay bên cạnh.. Đắp cho em chiếc chăn dày nhất mà nó có, rồi ngắm nhìn khuôn mặt em ngủ.. Em vẫn đấy, luôn luôn mới mẻ với nó.. Chưa bao giờ nó chán nhìn khuôn mặt của em.. Em đẹp nhất vào lúc ngủ, tựa như thiên thần vậy.. Khẽ vuốt qua mái tóc cắt ngắn của em.. Nó kéo chiếc áo khoác duy nhất còn xót lại lên đắp vì tặng em một cái còn một cái đưa nhỏ P.Anh rồi còn đâu.. Hơi lạnh xíu nhưng không sao, vắt tay lên trán nghĩ ngợi lung tung chút rồi nó cũng ngủ… Đêm đấy nó mơ thấy một ngôi nhà chỉ có em và nó.. Hạnh phúc.. Ngay cả lúc ngủ, nó cũng biết mình đang cười… Mong em cũng vậy…

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →