Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 58

Chương 58/183
Phần 58

Ánh sáng chiếu vào mặt nhưng nó chẳng muốn mở mắt vì quá mệt mỏi…

– Ê ông dậy đi.. – Thằng Tuấn vỗ vào mặt nó làm nó tỉnh…

– Ừ rồi…

– Làm đéo gì cả đêm qua nằm ngoài lan can thế?

– Ngủ quên thôi…

– Nói thật, ông còn yêu nó thì cho nó giải thích đi.. Còn không thì chia tay cho khỏe.. Lụy như thế không giống ông tý nào…

– Ừ…

– Nãy cái Ly lại gọi cho tôi ông ạ.. – Thằng Tuấn hơi ngập ngừng chút…

– Rồi sao?

– Nó bảo chỉ là hiểu lầm thôi.. Nó muốn gặp ông nhưng không tìm được hỏi tôi thì tôi chối là không biết…

– Ừ, thế thôi chứ gì?.. Ông nghĩ sao.. – Nó hỏi thằng Tuấn vì người ngoài cuộc thường có suy nghĩ chín chắn hơn mà.

– Nghe nó khóc lóc giọng khản đặc rồi cái việc trước nó nhờ tôi, thì tôi cũng hơi tin nhưng không thể giải thích nổi tại sao nó lại nói như thế nữa.. – Thằng Tuấn lắc đầu miệng lẩm bẩm…

– Ừ thôi kệ đi.. Nay tôi ở nhà ông nhé.. Nghỉ bữa nữa.

– Cũng được, nhưng nốt nay thôi nhé, bắt đầu từ mai trừ điểm là tôi không giúp được đâu…

– Ừ.. Tý tan thì qua phòng tôi lấy giùm cây đàn để chiều đi làm nhé.. – Nó đưa thằng Tuấn chìa khóa phòng.. Nó thì tin tưởng thằng Tuấn hoàn toàn huống hồ nó còn đang ở nhà thằng Tuấn mà…

– Ok.. À lúc nãy chị gọi hỏi ông nữa đấy..

– Chị nào?

– Chị Huyền.

– Sao ông biết chị ý?

– Ai mà tôi chẳng biết hehe, ông quan tâm gì.

– Giỏi.. Thôi học đi.

– Ừ.. Cu trông nhà cho anh nhá hehe.. Có đồ trong tủ lạnh thích ăn gì cứ lấy thoải mái.. hehe..

– Biến…

– Láo.. Về anh xử mày sau.. hehe…

Thằng Tuấn phóng xe ra của rồi đóng lại.. Lúc này nó muốn ở một mình chẳng muốn gặp ai cả.. Chắc em cũng sẽ đến tường tìm nó thôi, nên nó nghỉ.. Bóc miếng băng cũ vào sọt rác.. Nhìn vết thương lên da thấy ghê.. Nhưng nó không hối hận đã như thế, chỉ là một chai sữa mà nó để mình bị như vậy.. Chính tỏ là ngu vì em.. Liệu có đáng không nhỉ? Hơi rát chút nó quay lại phòng để ngủ, đói thì đói thật nhưng nó chẳng muốn ăn.. Cũng chẳng muốn đi xem cái nhà này dù bản tính nó thích khám phá mà.. Thật sự với tâm trạng hiện nay thì nó còn chẳng nhận ra nó nữa là tính cách.. Chỉ biết đặt mình xuống cái đệm, quấn chăn ngang bụng ngủ.. Ước gì mình được một ngày mặc kệ tất cả thì tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →