Phần 59
Ba hôm sau Thìn đã dán vết thương ở lưng và mặc áo vest lịch lãm lẽo đẽo theo sau chủ tịch đi làm. Có chút đau đau, rát rát nhưng Thìn không để lộ cho Thụy Kha và người khác thấy. Ai ai cũng chỉ nhìn thấy Thìn hoàn toàn khỏe mạnh.
Rồi cứ thế, thời gian trôi đi thêm vài tuần nữa trong cái lạnh của mùa đông, sắp Tết rồi.
Quãng thời gian giáp Tết các doanh nghiệp thường bận bịu, hoàn thành nốt những kế hoạch cuối năm và quan trọng hơn cả là lo chuyện Tết nhất cho cán bộ công nhân viên của mình. Công ty Hưng Thịnh năm nay thưởng Tết nhiều hơn hẳn mọi năm, cũng là bởi các kế hoạch kinh doanh đều hoàn thành vượt chỉ tiêu. Những nhân viên cấp thấp thì được lương tháng thứ 13, những nhân viên cấp cao hơn thì theo cấp bậc mà mức thưởng cũng cao hơn hẳn.
Thụy Kha đặc biệt ưu ái cho công nhân của nhà máy may dưới Hưng Yên, cô quyết định thưởng cho nhân viên 2 tháng lương trung bình trong năm. Ai có nhu cầu ứng lương đều được đồng ý cho ứng thêm 1 tháng nữa rồi làm bù trả dần sau.
Nhưng chưa hết, mỗi nhân viên còn được một túi quà to với bánh chưng, giò lụa, chả lụa, mứt Tết, rồi phong bao lì xì mừng tuổi cho trẻ con ở nhà. Ai ở xa còn được công ty tặng cho vé xe khứ hồi. Có công nhân đã lấm thấm nước mắt vì nhận được phong bì tiền thưởng, được ôm bọc quà đến nặng trĩu đôi tay, vậy là cái Tết năm nay được no đủ hơn mọi năm, Tết năm nay có tiền mua được túi quà biếu bố mẹ sau cả năm xa nhà mưu sinh, Tết năm nay có tiền mua cho con được bộ quần áo mới, được ngồi rung đùi bên ly rượu nồng với người thân. Với công nhân, thế là HẠNH PHÚC lắm rồi.
– “Vâng ạ”, Thìn gấp cái quần sịp mà Thụy Kha mua cho hôm mua vest.
– À, mày cũng lớn tuổi rồi đấy, sao bảo dẫn người yêu về chơi mà không thấy nói gì, hay Tết này dẫn về cho bố mẹ và anh chị coi mặt luôn đi.
– Mẹ này, con đã có gì đâu, có gì con thông báo.
– Mày mà không nhanh lên là tau cưới luôn con Nụ hàng xóm cho đấy, nó năm nay cũng 18 rồi, đẹp người lại đẹp nết, nó sang nhà giúp bố mẹ luôn đấy. Nó ưng mày từ lâu rồi mà chưa dám nói thôi.
Thụy Kha ở ngoài nghe đến Nụ là có chút chột dạ.
Nhắc đến Nụ, Thìn mới nhớ đến cái cô bé loắt choắt mà ngày xưa cậu hay dẫn đi chơi:
– Cái Nụ nhà cô Hoa á mẹ, giờ lớn thế rồi cơ à?
– Uh, nó 18 rồi chứ bé bỏng gì, phổng phao, khỏe mạnh, được việc, lại ngoan ngoãn lễ phép, Tết này mày về xem mặt luôn, ưng thì tau cho cưới luôn.
Thìn làm gì có vẫn vơ gì về chuyện đấy, cậu đã có người ở trong lòng mình rồi, nhưng chỉ ngại mỗi cái lại là đỉnh Everest, không biết mình có đủ sức leo đến đỉnh không thôi:
– À mẹ này, Tết này con định mời Thụy Kha về nhà ăn Tết cùng mình có được không mẹ.
– Có gì mà không được, chỉ lo nó chê nhà mình nghèo, đơn sơ thôi. Chứ ai về bố mẹ cũng quý hết. Con cứ mời đi nhưng phải nhìn mặt mà đoán ý biết chưa, đừng nài ép.
– Vâng, thôi mẹ nghỉ đi nhé. Chắc 30 tết con mới về được.
– Uh.
Nói rồi đôi bên cúp máy, Thụy Kha tim đập thình thịch rón rén trở lại phòng mình, ngồi ngay ngắn trên giường chờ người sang.
Nhân bảo như thần bảo, y như rằng một lúc sau Thìn gõ cửa:
– Vào đi Thìn.
Thìn bước vào, ngồi xuống cạnh chủ tịch:
– Thụy Kha này, tôi… định ngày kia về quê nghỉ Tết… Tôi mời Thụy Kha về quê cùng tôi. Nhà tôi đơn sơ nhưng bố mẹ tôi rất quý người. Thụy Kha…
Thìn chưa nói hết câu thì nhảy khỏi giường, cô nhảy chân sáo vòng quanh phòng như một đứa trẻ được điểm 10:
– Ha ha ha ha, thích quá, tôi lại được đi chơi rồi. Mai về luôn đi. Tôi gấp đồ xong rồi. Tôi cũng mua quà về biếu bố mẹ luôn rồi.
Thìn nhìn thấy cảnh này thì chợt thấy trái tim mình rung động, cậu dần khẳng định được rằng mình đã yêu Thụy Kha, không phải yêu một vị chủ tịch quyền quý cao sang, không phải yêu một nữ tỉ phú trẻ thành đạt, mà cậu yêu một Thụy Kha xinh đẹp, hồn hậu, thiện lương, vui tươi, gần gũi. Thìn mỉm cười khi nhớ về buổi chiều nay, một cốp xe oto omai là Thụy Kha có ý làm quà cho bố mẹ cậu, cậu cứ tưởng cô mua để gửi về bên Mỹ cơ.
Thìn đứng dậy:
– Mai về luôn hả?
– Chứ sao nữa, ở đây làm gì, hết việc rồi.
– Vậy để tôi gọi điện báo cho mẹ.
– “Đừng, về bất ngờ cho bố mẹ vui”, Thụy Kha vẫn chưa ngừng cà tưng cà tưng, vú cô vẫn chưa thôi dập dềnh, đít cô vẫn nảy lên nảy xuống.
– Thế về bằng phương tiện gì?
– Đi oto luôn đi. Để tôi còn được ngắm phong cảnh nữa. Ha ha ha, hi hi hi, thích quá.
Thìn về lại phòng mình, cậu còn phải gấp nốt quần áo nữa, mai được về quê rồi.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →