Phần 62
Bố mẹ Thìn ngồi trên chiếc giường bệnh tại phòng của Thụy Kha, anh chị Thìn thì ngồi ở cái ghế tựa cạnh đấy, còn Thụy Kha thì đang ngồi ở giữa. Vừa rồi, cô thuật lại nguyên văn tình hình bệnh tật của Thìn cho cả nhà nghe. Vừa kể cô vừa sụt sịt. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, Thụy Kha giãi bày:
– Thưa hai bác, thưa anh, thưa chị. Con chẳng dám giấu hai bác nửa lời, con yêu anh Thìn.
Cả nhà ngơ ngác nhìn Thụy Kha, cả Mai Ngọc và Ánh Tuyết cũng ở đó. Thụy Kha nói tiếp:
– Nếu anh Thìn có mệnh hệ gì, anh ấy có sống thành người như thế nào? Con cũng xin được cả đời được ở bên anh ấy. Thay anh ấy chăm sóc báo hiếu bố mẹ. Hu hu hu hu. Con xin bố mẹ, xin anh chị hãy nhận con làm con trong nhà. Hu hu hu hu.
Nói đến đây Thụy Kha bật khóc thành tiếng nức nở, cô cố gắng kìm nén lắm, chuyện này cô đã suy nghĩ cả đêm hôm qua. Anh Thìn nếu có may mắn sống được thì mười phần có đến chín cũng không thành người bình thường được, cô tự thấy mình phải thay anh ấy chu toàn cho bố mẹ, không phải là trả công hay trả ơn gì gì đâu, là cô tự nguyện cam lòng dựa vào tình yêu và lương tri mách bảo.
Thấy Thụy Kha khóc ròng, mẹ Thìn như một người mẹ hiền lại cầm lấy tay Thụy Kha, bà ưng ưng bụng đứa con gái trắng trẻo xinh đẹp mà lễ phép này rồi. Nhưng bà đã lớn tuổi, cái nhìn đời của bà cũng có khác người còn trẻ:
– Con à, đừng khóc nữa. Thìn nó có bị như thế này bố mẹ không trách con, đó là nhiệm vụ nó phải làm, bố mẹ luôn dạy nó phải hết lòng vì công việc. Tấm lòng con bố mẹ xin nhận, bố mẹ và anh chị sẽ coi con như người nhà. Còn về chuyện của Thìn, cứ đợi xem tình hình thế nào đã. Nếu nó mệnh nhỏ bố mẹ sẽ mang nó về quê, bố mẹ không dư dả gì nhưng sẵn sàng đón đứa con trai trở về.
Đôi mắt trĩu nặng, mẹ Thìn như già đi mấy tuổi, bà thương con nhưng cũng tính toán thiệt hơn, nghe Thụy Kha vừa kể bệnh tình của Thìn, ông bà đã sẵn sàng đón nhận tất cả, nếu con chết thì mang con về vùi dưới cát biển quê cha đất tổ, nếu nhờ trời nó còn sống thì có điên, có mất trí, có thành cái dạng gì bà cũng không tiếc thân già này mà hy sinh nốt cho con.
Bố Thìn và hai anh chị cũng gật đầu đồng ý với lời của vợ, của mẹ vừa nói.
Thụy Kha thấy mình phải trấn tĩnh lại, cô cần phải mạnh mẽ, không được yếu đuối giờ phút này, quệt nước mắt, Thụy Kha nói:
– Con tin là anh Thìn sẽ trở lại bình thường. Con tin chắc chắn là như vậy. Con sẽ làm hết sức mình để cứu anh ấy. Kể cả phải mang anh ấy ra nước ngoài điều trị con cũng làm. Xin bố mẹ, xin anh chị hãy tin ở con.
Với ánh mắt khẩn cầu và thể hiện sự quyết tâm, Thụy Kha đã làm cho những người ngồi đây có thêm niềm tin, có thêm hy vọng rằng sẽ có một điều thần kỳ xảy ra. Nhưng mọi thứ vẫn còn phải đợi, bác sĩ Thông có nói, ít nhất 1 tuần nữa mới biết chắc chắn điều gì sẽ xảy ra với Thìn. Mà bây giờ mới là chiều 30 tết.
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →