Người bảo vệ - Tác giả Cu Zũng

Phần 67

Chương 67/91
Phần 67

Giữa buổi sáng hôm sau, Thụy Kha trở lại Việt Nam, cô vừa đưa giáo sư Robert đi gặp bác sĩ Thông để trao đổi về bệnh tình của bệnh nhân, mặc kệ hai người nói chuyện với nhau, Thụy Kha chạy ào về phòng bệnh nơi Thìn đang điều trị, cô chạy bộ từ tầng 1 lên tận tầng 5 vì chờ thang máy lâu quá.

Từ ngày biết anh đến giờ, cô chưa bao giờ xa anh quá 24 giờ đồng hồ, nay xa anh những tận 7 ngày mà cô cảm giác như phải 1 tuần. Chả cần gõ cửa vì đây là phòng mình, Thụy Kha ào vào như một cơn gió, gặp điều dưỡng Liên đang làm những công việc chuyên môn, Thụy Kha hỏi ngay:

– Chị Liên, anh Thìn nhà em sao rồi?

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì chạy bộ, hơi thở hổn hển của Thụy Kha, điều dưỡng Liên cười hiền hòa:

– Xem kìa, mới đi có 1 tuần mà cứ là như là vài tháng không bằng. Thìn vẫn ổn, mọi thứ vẫn bình thường.

Có điều dưỡng ở đây nên Thụy Kha không dám làm gì quá trớn, cô chỉ lại gần mà cầm lấy tay anh bóp bóp cho đỡ nhớ thôi:

– Vâng, em đi có một tuần mà nhớ anh ấy lắm ạ.

Thụy Kha bẽn lẽn như thú tội. Nhưng chính hành động này lại làm cho chị Liên cảm nhận rất rõ tình yêu của đôi trai gái, chị rất tôn trọng Thụy Kha, không chỉ bởi cô là một khách hàng VIP của VIP, mà chính là ở cách ăn nói, cách đối nhân xử thế của Thụy Kha với tất cả mọi người, từ bác sĩ, điều dưỡng, y tá đến cả những lao công, bảo vệ ở bệnh viện cô đều hết sức chừng mực, tôn trọng. Không có thái độ kênh kiệu, cao sang quyền quý, cậy mình có tiền mà coi thường người khác.

Một lần nữa điều dưỡng Liên nghiệm ra một kết luận mà cô đã đọc ở đâu đó. Giàu có 2 loại, giàu có chỉ là giàu từ thắt lưng trở lên, giàu sang là giàu từ gót chân lên tới tận đỉnh đầu. Ở trong cái bệnh viện này, đa số đều là người có tiền đến khám và điều trị, nhưng để giàu mà sang như Thụy Kha thì thực sự không phải là nhiều.

– Em có mời được giáo sư bên Mỹ về không?

– Có ạ, giáo sư đang nói chuyện với bác sĩ Thông.

– Tốt rồi, chị hy vọng Thìn sẽ sớm tỉnh lại.

– Vâng, em cảm ơn ạ.

Khoảng gần 1 giờ đồng hồ sau thì giáo sư Robert cùng với bác sĩ Thông (cũng là một giáo sư của ngành y Việt Nam) đến thăm khám cho Thìn, sau đó anh được các y tá chuyển đi xét nghiệm, chụp chiếu chuyên khoa gì đó mãi đến trưa các điều dưỡng mới đẩy cáng về phòng.

Lúc chỉ có hai người với nhau, Thụy Kha lại làm công việc quen thuộc của mình.

– Em đi một tuần anh có nhớ em không? Chắc là chẳng nhớ gì đâu nhỉ. Em thì nhớ anh lắm. Về Mỹ một tuần mà em chỉ gặp bố mẹ được chưa đầy 1 tiếng đồng hồ, chủ yếu em ở NewYork. Cũng may em đã mời được giáo sư về đây. Em tin tưởng rằng anh sẽ sớm tỉnh lại mà nói chuyện với em thôi.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →