Người bảo vệ - Tác giả Cu Zũng

Phần 69

Chương 69/91
Phần 69

Thụy Kha thấy Mai Ngọc đứng lại, một lúc sau cô mới nói tiếp với giọng nhỏ hơn:

– Mai Ngọc, em quay lại đây, muốn đi thì cũng quay lại đây nói chuyện xong rồi đi. Đi từ từ thôi.

Thụy Kha nén giận, nén đau mà nhìn cái bụng của Mai Ngọc, cô ấy đang từ từ sợ sệt quay lại ghế ngồi của mình.

Thấy Mai Ngọc đã ngồi rồi, Thụy Kha mới lên tiếng:

– Tôi nói để em biết, anh Thìn đang trong kia, bệnh tật như thế, tôi được gia đình anh ấy giao phó chăm sóc. Vì vậy tôi tự thấy tất cả những chuyện liên quan đến anh ấy tôi phải có trách nhiệm can thiệp và thay anh ấy quyết định trong thời gian này. Giờ em hãy nói ra hết đi, đừng có sợ. Trời chưa sập xuống đâu, dám làm thì phải dám chịu.

Thấy chủ tịch có phần mềm giọng đi, Mai Ngọc bớt sợ, cô ấp úng:

– Em xin… lỗi chủ tịch, lỗi tại em, hôm đó… em đã không kiềm chế được bản thân. Em đã làm việc có lỗi với chủ tịch, với anh Thìn… Em xin tự chịu trách nhiệm… Em sẽ sống để bụng chết mang theo, em sẽ ngay lập tức… rời khỏi Hà Nội, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại đây nữa.

Thụy Kha dâng trào niềm đau xót, người cô yêu giờ đã có con với người khác, tất nhiên đó hoàn toàn không phải lỗi của anh, anh nằm kia có biết cái gì đâu cơ chứ, người ta có xẻo chim thì cũng phải chịu. Và người mang thai lại là đứa mà cô tin tưởng và yêu quý như em gái. Nhưng dù sao mọi chuyện đã rồi, Thụy Kha im lặng một lúc, cô úp mặt vào hai bàn tay mình mà đắn đo suy nghĩ:

– Sao em không phá cái thai ấy đi lúc nó còn nhỏ?

Nghe câu ấy, Mai Ngọc hoảng sợ, cô đang lo chủ tịch ép mình làm cái chuyện thất đức kia, Mai Ngọc khóc ròng, cô trượt mông xuống khỏi ghế sopha quỳ sụp xuống:

– Hu hu hu, chủ tịch ơi, em lạy chủ tịch, chủ tịch đừng bắt em làm thế. Em xin chủ tịch.

Nhưng Thụy Kha cắt ngang, cô dồn Mai Ngọc:

– Tại sao không phá?

Nhưng ai đã từng làm mẹ thì sẽ hiểu, kể cả có yếu thế đến đâu, kể cả có phải hy sinh tính mạng mình, người mẹ cũng sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để bảo vệ con mình, Mai Ngọc là vậy, ngày nhìn thấy 2 vạch màu hồng trên chiếc que thử thai, cô cũng có ý muốn phá bỏ đứa con trong bụng mình nhưng ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó, cô muốn đứa bé này được sinh ra, được lớn lên, mặc dù cô sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn. Đứa bé có tội gì đâu cơ chứ.

Mai Ngọc vẫn còn quỳ:

– Hu hu hu, Em xin chủ tịch, chủ tịch có trách, có phạt, có làm gì em cũng xin chịu không oán nửa lời. Nhưng em xin chủ tịch cho con em được sống, nó làm gì có tội gì đâu. Mẹ con em cả đời này sẽ không làm phiền chủ tịch.

Nhưng là Mai Ngọc chưa hiểu Thụy Kha là ai?

Thụy Kha đứng dậy đi sang phía đối diện xốc nách nâng Mai Ngọc ngồi lại lên ghế, sau đó cô trở lại ghế của mình rồi nghiêm nghị:

– Mai Ngọc, trong hàng loạt cái sai của em chỉ có một cái đúng. Đấy chính là em can đảm giữ đứa bé này lại. Nếu em mà phá thai thì chắc là em không có cơ hội được nói chuyện với tôi đâu.

Tôi không ngại ngùng gì mà nói với em, tôi yêu anh Thìn, tôi rất yêu anh ấy và tôi cũng muốn mang trong người giọt máu của anh. Tôi ngày đêm ở bên cạnh anh, tôi thừa đủ cơ hội và điều kiện để làm giống như em, để thỏa mãn khao khát nhục dục của mình. Tôi tự tin nếu mình có con với anh Thìn thì tôi thừa điều kiện để nuôi và dạy con anh ấy nên người. Nhưng tôi không làm vậy? Tôi chưa bao giờ để con tim đánh gục lý trí của mình. Em biết tại sao không?

Thụy Kha dừng lại một lúc để Mai Ngọc thẩm thấu lời mình vừa nói. Câu hỏi của Thụy Kha làm Mai Ngọc lắc đầu, Thụy Kha nói tiếp:

– Vì tôi không thể làm như vậy trong khi anh ấy đang sống như một cái xác. Tôi không thể biết được là anh ấy có đồng ý hay không? Tình yêu và tình dục đều phải xuất phát từ hai phía. Không được cưỡng cầu.

Mai Ngọc khóc to hơn, chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì một phút nhục dục mà cô đánh mất tất cả, nghe chủ tịch nói vậy, cô càng thấy mình hèn mọn, nhỏ bé. Chủ tịch đúng là trước nay làm gì đều tính toán cẩn thận tỉ mỉ, chủ tịch càng không bao giờ làm bất cứ cái gì chỉ vì những suy nghĩ nhất thời. Mai Ngọc tự thấy mình giờ còn không xứng đáng được làm em của chủ tịch. Cô nói:

– Em hiểu rồi, em biết tội của em rồi. Là em nông cạn, là em ngu ngốc. Chủ tịch ơi, giờ em phải làm sao ạ. Em chẳng biết mình sẽ phải làm gì nữa.

Thụy Kha vẫn nhìn Mai Ngọc:

– Mai Ngọc, em nhìn chị đây. Em trả lời cho chị. Em có yêu anh Thìn không?

Mai Ngọc nhận lệnh nhìn lên mắt chủ tịch, cô gật đầu nhưng nói:

– Nhưng em biết người anh Thìn yêu là chủ tịch, không phải em.

Chuyện này thì không cần phải Mai Ngọc nói, Thụy Kha cũng biết rồi, cô nói tiếp:

– Vậy giờ như thế này đi. Trong lúc anh Thìn còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ thay anh ấy chăm sóc cho em, rồi khi đứa bé được sinh ra tôi cũng sẽ thay anh ấy làm cha đứa bé. Mọi chuyện như thế nào chúng ta cũng phải đợi đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ quyết định. Nhưng em cũng cần phải chuẩn bị tinh thần, rằng có thể anh ấy vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

– Vâng, em cảm ơn chủ tịch, em thấy mình không xứng đáng với chủ tịch.

Thụy Kha buồn lắm, rất buồn là đằng khác nhưng cô đành phải nói:

– Thôi, em đừng lo lắng gì nữa ảnh hưởng đến đứa bé. Mọi chuyện chị nghĩ cũng là do duyên số cả thôi. Chị cũng đã từng nghĩ đến chuyện phải bảo quản tinh trùng của anh Thìn phòng trường hợp xấu xảy ra. Nhưng nay có lẽ không cần phải làm chuyện đó nữa rồi. Âu mọi điều cũng là sắp đặt của trời phật cả.

– Hix hix hix.

– Giờ em tiếp tục về công ty làm việc như bình thường, cũng cần chuẩn bị tâm lý mà đối mặt với một số vấn đề, như với gia đình bố mẹ em, rồi với xã hội nữa. Chị sẽ ở bên cạnh em. Cứ yên tâm. Giờ em về đi. Đến giờ chị phải chuyển thế nằm cho anh rồi.

Nói rồi Thụy Kha cầm tờ giấy xin nghỉ việc của Mai Ngọc xé vụn ra. Mai Ngọc đứng dậy xin phép ra về. Cô nhẹ lòng hơn đi rất nhiều, cô như trút bỏ gánh nặng ngàn cân trên đôi vai mình. Cái cô sợ nhất chính là chủ tịch, còn các vấn đề khác như chủ tịch vừa mới nói có là gì so với đứa con đang ở trong bụng cô cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →