Người bảo vệ - Tác giả Cu Zũng

Phần 72

Chương 72/91
Phần 72

Thụy Kha trần truồng trong phòng tắm của mình, cô vẫn hậm hực vì cái vụ đỏ mặt vừa nãy, dòng nước ấm từ cái vòi hòa sen bắn mạnh vào đôi vú, Thụy Kha đưa tay lên kỳ thật mạnh:

– Đáng ghét, cái đồ đáng ghét.

Rồi cứ thế, hết vú lại đến đôi mông đít trắng tinh cong vút bị hành hạ bởi những bực tức trong người của Thụy Kha. Cuối cùng cái bướm cũng chịu chung số phận, cho một ngón tay vào trong lỗ để rửa cho sạch, Thụy Kha nói lẩm bẩm như cầu nguyện:

– Không biết hôm nay mày được ăn tươi không nhỉ? Hihihihihi. Chàng khỏe lại rồi.

Tắm xong, Thụy Kha mặc một bộ quần áo nỉ, dù sao cũng đang là mùa chính đông, không đi ngủ ngay vì còn phải sang nói chuyện với chàng một chút xíu, không nhớ chết đi được. Thụy Kha bước ra khỏi phòng mình, sang phòng Thìn. Cô gõ cửa: “Cộc cộc cộc” nhưng không thấy có động tĩnh gì bên trong.

Thụy Kha lo lắng mở cửa ngó vào nhưng không thấy anh, đèn nhà vệ sinh đã tắt làm Thụy Kha kết luận là anh không có ở trong phòng. Đoán là anh lại đi tập nên Thụy Kha đi xuống tầng 1, tìm khắp từng ngóc ngách dưới tầng 1 nhưng không thấy anh đâu. Thụy Kha bặm môi nghĩ, “chắc là không đi ra ngoài đâu”, vì đi chắc chắn sẽ báo cho cô biết.

Nghĩ một lúc, Thụy Kha phát hiện ra một nơi mà cô chưa tìm. Đó chính là gác thượng.

Bạn đang đọc truyện

Tình yêu đó là chân thành, là chân thật và sâu sắc biết nhường nào.

Trong cơn hôn mê Thìn vẫn còn cảm nhận văng vẳng tiếng nói dịu dàng, da diết của cô ấy nói thì thầm bên tai mình.

Rồi nhớ lại giây phút mà cậu lao về phía Thụy Kha đẩy phát đạn ấy, trong giờ phút sinh tử cậu biết chắc chắn rằng mình sẽ chết nếu làm như vậy, nhưng không một giây đắn đo, cậu chỉ biết bằng mọi giá mà cứu được Thụy Kha mà thôi.

Nghĩ đi thì vậy, nghĩ lại thì sao? Một câu hỏi to tướng trong đầu Thìn lúc này chính là mình có xứng đáng với Thụy Kha không? Chênh lệch quá lớn giai cấp, địa vị xã hội giữa cậu và Thụy Kha là cản trở lớn nhất trong lòng mình. Câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải nào thỏa đáng. Thìn lại ôm đàn, cậu hát một bài hát mà cậu rất thích và rất hợp với nỗi lòng của mình lúc này.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →