Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 115

Chương 115/129
Phần 115

Sáng thứ Ba, còn 36 tiếng.

Tin tức thầy Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa bị tai nạn mất đã lan truyền sang đến trường tôi. Dù ngày thứ Hai tôi không đi học, nhưng đến sáng hôm nay đi đâu cũng nghe đám học sinh bàn tán khí thế…

“Thầy Tùng bị bạn trai đánh ghen xô xuống lầu nha…”

“Sao mày biết?!”

“Chứ mày nghĩ xem… Lớn già đầu rồi, có phải con nít đâu mà trượt chân té được chứ?!”

Tôi đi ngang qua mà thầm than thở. Người ngoài cuộc như đám học sinh kia cũng thấy cái chết của tên Tùng có vấn đề… Vậy mới thấy lão Công có mối quan hệ rộng lớn đến thế nào?! Vậy mà 36 tiếng đồng hồ nữa thôi, tôi phải đối mặt với lão ta, một địch thủ xa xa ngoài tầm với của mình.

Sau giờ học buổi sáng, cả nhóm bạn của tôi đều tụ họp về nhà cô Ngọc Nhi để chuẩn bị các bước cho một kế hoạch xâm nhập giải cứu người vào tối thứ Tư. Riêng Vân Nhu tôi không cho nàng đến, vì sợ có người theo dõi nàng sẽ lộ ra việc chúng tôi đang làm bên này.

– Wah, thật sự là chiếc du thuyền lớn như vậy ah?! – Thanh Thuỷ nhìn màn hình máy tính, xuýt xoa.

– Có muốn anh thuê nó cầu hôn em không?! – Quyền mập khoanh tay trước ngực nghênh ngang hỏi.

– Làm ơn đi ông mập… Mười hai ngàn đô một đêm đó… Anh khỏi thuê, đưa em nhiêu đó tiền em nhận lời cầu hôn luôn…

– Ặc… Anh bán hết mỡ trên người cũng không ra được bao nhiêu đó đâu… Thôi quên đi ha…

– Ha ha… Hi hi…

Cả đám tụ họp ngồi trong phòng tôi cười đùa. Cô Ngọc Nhi cũng tham gia rất vui vẻ. Bầu không khí áp lực nặng nề giảm bớt nhiều nhờ sự vô tư hồn nhiên của tuổi trẻ.

– Đây… in ra rồi…

Phương hớn hở cầm tờ mấy tờ giấy từ trên lầu đi xuống, chị Ngọc Trâm và chị Vi cũng nối đuôi theo sau. Tôi đón lấy từ tay Phương bày bốn tờ giấy ra trên sàn nhà, rồi ghép lại thành một sơ đồ thiết kế hình dáng chiếc du thuyền.

– Do không tìm được sơ đồ thiết kế du thuyền Hennessy trong máy chủ của Rạng Đông. – Tôi nói, nhìn quanh đám bạn đang quay quần xung quanh.

– Nên chị Trâm đã xâm nhập hệ thống của Công ty Seahorse Yachts Hongkong là nhà sản xuất và tìm ra mẫu thiết kế mẫu PT069 tương tự như chiếc Hennessy của Rạng Đông đặt hàng…

– Trong sơ đồ thiết kế này chúng ta có thể thấy kích thước cơ bản của Hennessy là 25, 6 mét dài và 6, 85 mét ngang. Bên mạn thuyền phải là lối đi chính dẫn thẳng vào phòng khách rộng 5, 35 x 4, 3 mét, kế bên phòng khách lên một bậc thang là quầy bar rộng 5, 35 x 3, 5 m… cùng một lối đi qua quầy bar dẫn ra bồn jacuzzi sau đuôi tàu… – Tôi vừa nói, vừa dùng ngón tay chỉ dẫn cho mọi người xem.

Thật ra, những thông tin này chỉ quan trọng cho tôi và Phương, hai người trực tiếp tham gia lần hành động này. Đối với những bạn khác, chúng tôi chỉ cần họ đóng góp ý kiến… Càng nhiều ý kiến, tôi và Phương sẽ có chuẩn bị kỹ càng hơn, giảm thiểu khả năng thất bại.

– Trong sơ đồ thiết kế này mình không thấy vị trí của phòng chứa dụng cụ vệ sinh… Đây có lẽ là lý do chính vì sao Rạng Đông sử dụng dịch vụ vệ sinh bên ngoài cho chiếc du thuyền này. Đây là cơ hội, cũng là rủi ro… vì hai công ty ký kết hợp đồng cung cấp dịch vụ dài hạn. Công ty Hướng Dương sẽ không ngớ ngẩn cử hai nhân viên hoàn toàn mới, không biết gì về chiếc du thuyền này… thậm chí ổ cắm điện cho máy hút bụi cũng không biết ở chỗ nào.

– Lối đi này dẫn xuống bậc thang vào hai căn phòng ngủ… Mẹ Vân Nhu có khả năng bị giam giữ một trong hai cái này. – Tôi nói. – Theo cá nhân mình nghĩ là cái bên trái chếch về mũi tàu.

– Tại sao mày đoán là cái đó?! – Phương hỏi.

– Vì nó không nằm bên dưới của khu vực phòng khách… Lão Công sẽ không muốn mẹ Vân Nhu nghe được ông ta giở trò uy hiếp Vân Nhu như thế nào.

Mọi người đều gật gù tán đồng ý kiến, riêng cô Ngọc Nhi hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi:

– Em sẽ cho Vân Nhu đi dự sao?! Rất nguy hiểm đó.

– Không… – Tôi nắm tay cô, nói. – Em sẽ gửi Vân Nhu ở đây cùng mọi người.

Tôi quay qua nói với Phương:

– Mỗi căn phòng đều có một cửa sổ kính loại mở nghiêng đẩy ra ngoài kích thước 1,5m x 0.8m… Loại cửa kính này cần mở vít tháo dỡ chi tiết hạn chế để mở rộng ra, một người hoàn toàn có thể chui qua thoải mái…

– Kế hoạch giải cứu mẹ Vân Nhu gói gọn trong mười phút, bao gồm từ giai đoạn kiểm tra an ninh, tìm kiếm con tin, mở khóa phòng, giải thoát con tin bằng đường cửa sổ và nhảy xuống cano được Quyền thuê cặp sát mạng tàu bên ngoài.

– Mình phải hoàn thành việc này trước khi du thuyền rời bến… Cano rất nhỏ, không cách gì đuổi kịp nó đâu… – Quyền nói.

Tôi nhìn nó, hít sâu một hơi, âm trầm nói:

– Không, chính xác là phải hoàn thành trước khi lão Công nhận ra Vân Nhu không đến…

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →