Phần 123
Nhìn Hạ Kỳ co rúm trên sàn nhà, khóc không ra tiếng, tôi thấy mặt mình nóng rang như chính mình vừa hứng trọn cái tát kia vào mặt. Lúc này, cô Vân Huyền chợt nhìn qua tôi mỉm cười nói:
– Chắc con thắc mắc vì sao ông ta biết cô giữ mật mã vẫn không thể ép cô đưa ra?! Mà phải dùng kế sách đê tiện hy sinh thân thể con gái mình không?!
Lời nói của cô rõ ràng là dành cho cả cha con Hạ Kỳ cùng nghe. Tôi lắc đầu. Đây đúng là điều tôi đang suy nghĩ.
– Đối với loại tài sản ký gửi nặc danh tại Ngân hàng nước ngoài… Khách hàng chủ yếu là các đối tượng như doanh nhân muốn trốn thuế, tẩu tán tài sản trước khi tuyên bố phá sản, quan chức với những món tiền tham nhũng khổng lồ không muốn bị chính phủ tìm ra hoặc những người như ông ngoại Vân Nhu đơn thuần là thiếu lòng tin với ngân hàng trong nước… Để đảm bảo cho khách hàng, ngoài chữ ký của chủ tài khoản hoặc người thừa hưởng họ còn đặt ra một mật mã đề phòng khả năng khách hàng bị uy hiếp.
– Dãy số mật mã gồm có 8 con số… Điểm đặc biệt là chỉ cần sai một con số… tài khoản sẽ bị đóng băng… cho đến lúc đích thân người chủ tài khoản hoặc người thừa hưởng hợp pháp bằng xương bằng thịt xuất hiện tại Ngân hàng gốc nước sở tại thì tài khoản mới được giải tỏa…
Tôi gật gù hiểu ra mắt xích quan trọng cuối cùng… Lão Công không dám ép cô Vân Huyền, vì bà có thể khai ra một mật mã giả làm món tài sản kia hoàn toàn phong tỏa… Chẳng khác nào công sức theo đuổi hơn hai mươi năm của lão Công đổ sông đổ biển. Ngược lại cô Vân Huyền cũng không dám cấp bừa một mã số giả để gạt ông ta, vì như vậy chẳng khác nào tự tay chấm dứt mạng sống của năm người chúng tôi… Vì thế bà cho Hạ Kỳ xem một dãy số dư một con số, vừa đủ lật mặt cô ta, lại không tước đi hy vọng cuối cùng của lão Công mà ép lão điên lên giết sạch mọi người.
Có thể nói, lão Quốc Công và cô Vân Huyền hai người như đang đứng trên một tấm ván bấp bênh, người này tiến lên một bước mà người còn lại không phối hợp sẽ dẫn đến cả hai cùng rơi xuống.
– Tưởng tôi không làm gì được mấy người sao?!
Lão Công hậm hực quay qua Hugo, ra lệnh:
– Hugo, trói chúng lại…
Hugo nhe răng cười hềnh hệch bước tới, hắn lôi trong túi quần ra một bó sợi nylon rút cùng loại với Hạ Kỳ dùng để trói tôi ban chiều. Cả nhóm năm người chúng tôi cùng dồn lại, ba người phụ nữ bên trong, tôi và Phương che chắn bên ngoài… cùng dịch chuyển về phía cửa sổ kính.
– Dù có ra khỏi cửa sổ thì chạy cũng không thoát đâu… – Lão Công ngồi kéo tay Hạ Kỳ ngồi lên giường, vừa xem vết bầm trên mặt cô ta, vừa nói.
– Nói cho các người biết… Ba ngày trước đây tôi còn là cổ đông lớn của Rạng Đông… Tất cả những người trên tàu này đều là người của tôi… Nên đừng hy vọng hão huyền mất công lại thất vọng…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →