Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 129

Chương 129/129
Phần 129

Căn phòng im phăng phắc, không một tiếng động…

Mẹ tôi nhìn Ngọc Nhi lại nhìn qua Vân Nhu… Ánh mắt nghiêm nghị lại lén lóe lên một tia đắc ý. Phụ nữ là tổ tông của sự ích kỷ ah… Lấy chồng thì chỉ muốn mình là người duy nhất… Nhưng con trai mình lại cứ thích nó phải thật hoành tráng ở tất cả các khoản… Huống chi tôi lại được cả hai cô gái như hoa như ngọc yêu thương, mà còn hòa thuận ở bên nhau… Nếu không phải tôi còn đang học Lớp 12, nếu không phải pháp luật cấm lấy hai vợ, mẹ tôi có lẽ ngay lập tức nổi trống rước dâu.

Ba tôi thì hết nhìn lên trần nhà lại nhìn xuống sàn nhà… Bao nhiêu sát phạt quyết đoán của một ông vua thuỷ sản tự dưng bay biến mất. Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy ba có vẻ lúng túng như vậy.

– Con thật là… con làm như vậy… ba mẹ không còn mặt mũi nào nhìn cô Huyền… – Mẹ tôi ái ngại lắc đầu nói.

– Là con… – Ngọc Nhi vừa định lên tiếng, liền bị tôi nắm tay ngăn lại.

– Là con… – Đến lúc tôi vừa lên tiếng thì cô Vân Huyền lại đưa tay ngăn lại.

– Thật ra chuyện này em đã biết… Cũng từng có ý định ngăn cấm Vân Nhu tiếp tục với cháu Phong… Nhưng quả thật rất khó… cá nhân em đã trải qua chuyện đổ vỡ hôn nhân cũng vì sự ngăn cấm của ba mẹ… Em lại nhận ra tình yêu của mình khi xưa cũng không mạnh mẽ quyết liệt như ba đứa nó… Nên em không muốn Vân Nhu bước vào lối mòn của mình… Dù chuyện này có chút hoang đường, nhưng bọn chúng thấy hạnh phúc vui vẻ là được rồi…

Mẹ tôi hơi cau mày, nhưng chỉ có mình tôi đọc được trong ánh mắt của bà lóe lên vẻ giảo hoạt. Bà đã nhận ra hành động cô Vân Huyền trước đây là cố tình bao che cho Ngọc Nhi, nhưng cái khôn ngoan là phải để cô Vân Huyền thừa nhận chuyện đó… Ây da, thật là gian thương ah!

– Nhưng Ngọc Nhi không phải là… – Ba tôi lên tiếng.

– Ngọc Nhi không phải cô giáo con… Nàng đã nộp đơn xin nghỉ dạy ở Phương Nam… – Tôi vội nói.

Mẹ lườm tôi một cái như bảo, việc này để mẹ… Bà quay qua ba nói:

– Cô giáo thì sao?! Cô giáo không phải là phụ nữ à?! Huống chi đây là cô giáo đã nghỉ dạy ah… Có khi sau này có kinh nghiệm dạy con càng tốt chứ sao?!

Ba tôi ngạc nhiên là chuyện nhỏ, ngay cả cô Vân Huyền lúc này cũng há hốc không khép được miệng.

Mẹ tôi không quan tâm đến hai người đang nhìn chằm chằm, bước qua cạnh giường tôi, nhìn Ngọc Nhi nói:

– Lần trước gặp con ở bệnh viện cô đã có chút ngờ ngợ… Nhưng lúc đó con còn là cô giáo trong trường thằng Phong nên thôi không nghĩ đến… Ai ngờ thật sự là vậy ah…

– Dạ… – Ngọc Nhi cúi đầu lí nhí.

Mẹ tôi mỉm cười, trái nắm tay Vân Nhu, phải nắm tay Ngọc Nhi… Cảnh tượng này có chút quen ah.

– Thằng Phong còn trẻ, hai đứa con cũng trẻ… Thời gian đến kết hôn còn dài, thôi thì cứ bảo ban hòa thuận với nhau… Chuyện sau này tính tiếp, được không?!

– Dạ, bọn con biết rồi…

Ngọc Nhi và Vân Nhu cúi thấp đầu, hai gương mặt xinh đẹp đỏ ửng sắp vắt ra được nước. Mẹ tôi hết xoa đầu bên trái, lại xoa đầu bên phải… ánh mắt vui vẻ yêu chiều như đang nhìn những đứa cháu bụ bẫm dễ thương… Tôi chỉ biết che mắt thở dài.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →