Phần 15
Tối hôm đó để chiêu đãi Yến Trâm, tôi mời cả hai bác cả nhà đi ăn. Bác Dũng và bác gái không thích ăn uống bên ngoài nên từ chối tham gia. Thế là chỉ có tôi và hai cô gái đi với nhau.
Không cần phải đoán. Thuỳ Vi không để tôi chở Yến Trâm, mà xung phong lái xe đưa Yến Trâm đi dạo phố. Tôi lại trở thành một thằng công tử cua gái chạy xe kè kè theo hai người.
Đường Nguyễn Tri Phương: Một cái lẩu xiên nhúng, ba ly chè Thái… Đường Lê Hồng Phong: Hai đĩa vú dê nướng, sáu chai bia… Ba đứa ăn no bụng liền tính chuyện đi xem phim, nhưng hết vé. Thế là về nhà sớm.
Tắm rửa xong, lật qua vài trang sách, rồi tôi chỉ biết nằm nhìn trần nhà mà thở dài. Không nghĩ đến có một ngày tôi phải ‘treo mỏ’ nín nhịn khi chỉ bên kia vách tường là hai món ‘khoái khẩu’ tươi ngon chảy nước. Lại nghĩ đến Yến Trâm sắp đi xa không biết năm tháng nào mới gặp lại tôi thấy lòng nao nao mất mát. Để nàng sớm thích nghi yên ổn học tập nơi đất khách, có lẽ cách tốt nhất là tôi ngừng gieo rắc hạt giống tình ái vào tâm trí nàng. Lại thở dài, tôi quyết định nhắm mắt ngủ.
“Cộc, cộc…”
Thời gian không biết bao lâu. Từ giấc ngủ mơ màng tôi tỉnh lại.
– Ai?!
– Chị… mở cửa nhanh.
Vừa mở cửa tôi liền gặp ngay bộ dáng thò thụt của chị Vi. Chị nhìn dáo dác xuống lầu, rồi xua xua tay với tôi:
– Qua kia đi… Tối nay chị ngủ đây… Mà mai phải dậy sớm đổi lại nha…
– Chị… – Tôi đứng phổng tại chỗ, ngơ ngác.
– Thôi được rồi… Đừng giả bộ áy náy… Chị biết điều mà. Chị không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu… Hì hì…
Chị Thuỳ Vi nhìn tôi nhe răng cười, nhưng nụ cười giả tạo đó tôi mới gặp lần đầu. Chị quay đi tránh ánh mắt tôi, xua xua tay như đuổi tà, rồi bước vào phòng đóng cửa lại. Tôi hơi thẫn thờ một chút, rồi bước qua phòng chị.
Phòng chị trống trơn. Cửa phòng tắm đóng chặt. Tôi có thể nghe được tiếng nước rào rào bên trong. Lợi dụng lúc Yến Trâm đang tắm, chị Vi đã dành cho nàng một món quà bất ngờ.
Thở dài tôi nằm xuống giường. Kỳ lạ, trong lòng tôi lại không có chút cảm giác háo hức vì sắp được ôm ấp Yến Trâm. Nhìn lên vách tường, những tấm hình Kitty cũng kém vui u ám hơn thường ngày. Tôi chợt thấy thấm thía câu người ta nói, hạnh phúc không thể đạt được bằng cách hy sinh hạnh phúc của một người khác.
“Cạch…” – Cửa phòng tắm bật mở.
– Anh… – Yến Trâm tròn mắt nhìn tôi.
Yến Trâm hơi bối rối kéo chiếc khăn tắm đang quấn ngang người lên cao che đi hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp. Nàng nhìn quanh, hỏi:
– Chị Vi đâu?!
– Chị Vi ngủ phòng anh, anh thì ngủ đây… – Tôi kéo nàng ngồi xuống mép giường.
– Anh này… Anh lại nói gì với chị Vi… Em thấy kỳ lắm… – Yến Trâm hơi đỏ mặt, lí nhí.
Ôm Yến Trâm vào lòng, hít mùi tóc ướt thơm ngát của nàng, tôi hỏi:
– Anh không nói gì… Muốn đổi phòng là chị Vi tự đề nghị mà… Ở với anh đêm nay em không vui sao?!
– Anh còn hỏi. – Yến Trâm cúi đầu, đỏ mặt nói. – Anh biết em… nhớ anh mà…
– Lại đây với anh… Để anh xem dạo này em có mập lên không nè…
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc khăn tắm của Yến Trâm. Để nàng trần truồng nằm xuống chân mình, hai bầu vú căng tròn ưỡn lên làm tôi ngộp thở…
– Em không có mập… Em…
Tôi cắt ngang lời nói của nàng bằng một nụ hôn. Lưỡi tôi cuốn lấy nàng… Một mùi vị thân thương quen thuộc làm tôi rung động. Tay tôi đặt lên ngực nàng, mơn trớn hai bầu vú mềm mại mát rượi của nàng.
– Ưm… Em nhớ anh lắm…
– Anh cũng nhớ em…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →